MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 295

- Ai mà biết được? Đôi khi chứng bệnh kéo dài trong hai mươi năm. May

thì nó phát triển nhanh.

Strickland đến bên cái giá vẽ nhìn bức tranh đặt trên đó, nghĩ ngợi.

- Ông đã phải đi xa. Người đưa tin quan trọng phải được thưởng, đó là

chuyện tất nhiên. Ông hãy cầm bức tranh này. Bây giờ nó không có nghĩa
lý gì đối với ông, nhưng có thể một ngày nào đó ông sẽ vui sướng vì có nó.

Bác sĩ Coutras phản đối, ông bảo rằng ông không cần một khoản thù lao

nào cho chuyến đi của ông; ông đã trả lại cho Ata tờ giấy bạc một trăm
phrăng rồi, nhưng Strickland cứ nằng nặc buộc ông lấy bức tranh. Sau đó
họ cùng đi ra hè. Những người bản xứ đang khóc nức nở.

- Thôi nín đi em. Lau nước mắt đi em. - Strickland nói với Ata. - Chẳng

thiệt hại gì lớn đâu. Anh sẽ rời xa em ngay thôi.

- Người ta sẽ không đưa anh đi chứ? - Ata khóc to lên.

Lúc ấy chưa có một sự cách ly nghiêm ngặt nào ở trên quần đảo, và

những người cùi, nếu muốn, vẫn được tự do đi lại.

- Anh sẽ đi vào trong núi, - Strickland nói.

Lúc bấy giờ Ata đứng lên đối diện với ông.

- Hãy để những người khác đi đi nếu họ muốn, nhưng em sẽ không rời

anh được. Anh là chồng của em và em là vợ của anh. Nếu anh bỏ em, em sẽ
treo cổ chết trên cây sau nhà. Em thề có Chúa chứng giám.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.