MẶT TRĂNG VÀ ĐỒNG SÁU XU - Trang 44

kinh nghiệm đang có ngày nay, thì tôi vẫn không tin rằng mình sẽ phán
đoán họ một cách khác đi. Nhưng bởi vì tôi biết rằng con người thì thật là
bất thường, nên tôi không quá ngạc nhiên về cái tin đến tai tôi ngày tôi trở
về Luân Đôn vào đầu mùa thu năm ấy.

Tôi về chưa được hai mươi bốn giờ đồng hồ thì tình cờ gặp cô Rose

Waterford trên đường Jermyn.

- Trông chị có vẻ vui lắm, - tôi nói. - Có chuyện gì thế?

Cô ta mỉm cười và cặp mắt ánh lên một vẻ ranh mãnh mà tôi đã từng

biết. Điều đó có nghĩa là cô đã nghe được một chuyện tai tiếng nào đó về
một người bạn của cô ta. Và bản năng của một người nữ văn sĩ thì bao giờ
cũng nhạy bén.

- Anh đã gặp Charles Strickland rồi chứ?

Không những gương mặt mà cả thân thể của cô ta toát ra một vẻ mau

mắn. Tôi gật đầu. Tôi tự hỏi phải chăng anh chàng tội nghiệp ấy đã bị nện ở
Sở Giao dịch chứng khoán hoặc bị một chiếc xe buýt hai tầng nào đó đụng
phải rồi chăng.

- Thế có đáng sợ không chứ? Ông ta đã bỏ vợ mà đi rồi.

Chắc cô Waterford cảm thấy rằng cô không thể đứng trên lề đường

Jermyn mà xét xử khách quan được, cho nên, như một nghệ sĩ, cô vất cho
tôi cái sự việc chỉ vỏn vẹn chừng ấy rồi tuyên bố không biết thêm chi tiết
nào nữa. Đối với cô, tôi không thể bất công mà cho rằng một chuyện vặt
vãnh như thế thì không có gì cản trở để cô nói ra, nhưng cô ta vẫn ngoan
cố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.