MẶT TRỜI LÚC NỬA ĐÊM - Trang 202

cháu.
- Còn gì nữa?
- Có những nhà khoa học tin trí nhớ di truyền có thể truyền lại từ thế hệ này
qua thế hệ khác theo dạng ký ức – Cô đọc trong bài viết - những loại ký ức
ấy giúp người ta nhớ lại những nơi chốn, những biến cố từ một thời điểm
khác, nhiều trường hợp như thế này đã được chứng minh rất rõ ràng, cụ thể.
Call có vẻ không tin. Anh nói:
- Hay, nhưng cho dù chuyện này có thực đi nữa, thì em vẫn phải tìm cho ra
người nào trong gia tộc em đến đây 100 năm. Em làm thế cho được, anh
mới có thể tin vào giả thuyết của em.
Dĩ nhiên anh nói đúng, Charity im lặng, phân vân không biết liệu có tìm ra
đường dây mối nhợ gì không. Bên ngoài cửa xe, rừng cây lặng lẽ trang
nghiêm, một con diều hâu khổng lồ lượn quanh trên đầu họ, rồi nhào xuống
và biến mất trong hàng thông bên vệ đường, bầu trời xanh ngắt chói chang,
phải nheo mắt khi nhìn lên.
Điện thoại di động reo, vì xe đang chạy chậm nên anh không dừng xe, mà
chỉ mở máy áp vào tai.
- Hawkins nghe đây.
- Bob Wychek đây. Hôm nay ông cố tranh thủ ghé vào xưởng của tôi được
không? 45 phút nữa nhé?
- Được rồi, tôi sẽ đến – Call đáp, rồi cúp máy.
- Bạn gái của anh phải không? – Charity hỏi, nhìn anh, ánh mắt nghi ngờ.
Call cau mày, anh thấy cô có vẻ ghen tuông. Anh nói:
- Bob Wychek, người đang sửa máy bay cho anh. Anh nghĩ chắc anh ta đã
tìm ra nguyên nhân làm cho máy bay hỏng.
- Em biết nguyên nhân làm cho máy bay hỏng rồi. Nó hục hặc hai lần rồi
tắt, chong chóng ngừng quay.
- Rất tếu – Anh châm biếm, nhưng cả hai đều bật cười.
Một lát sau, họ rẽ vào xa lộ Klondike, con đường chính dẫn đến Dawson,
qua cầu, rồi vào phố Front.
- Em đói rồi. Không biết chúng ta ăn rồi đến gặp ông bạn sửa máy bay của
anh có được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.