MẶT TRỜI LÚC NỬA ĐÊM - Trang 203

Call chạy qua tấm biển ghi đường phố, đường Midnight Dome và cứ cho xe
chạy tiếp.
- Anh nghĩ ta nên ăn trước. Để anh gọi Wychek, báo cho anh ấy biết ta đến
trễ một chút.
Anh gọi điện thoại nhưng Bob đi đâu có việc một lát, nên anh để lại tin
nhắn.
- Ta đến quán Klondike Kate chứ? – Charity đề nghị - Ở đấy có thức ăn
ngon nhất Dawson.
- Em muốn đến quán Kate à? – Call có vẻ không ưa – Theo anh ta nên đến
quán Grubstake.
- Em nghĩ bánh sandwich ở Kate chắc ngon.
- Anh công nhận thức ăn ở đấy ngon,nhưng…
- Ngon là tuyệt rồi, ta đi thôi.
Call cau mày nhưng vẫn cho xe chạy tiếp rồi rẽ vào đường King đến đường
thứ 3, và dừng xe trước mặt ngôi nhà khung gỗ, hai tầng, sơn màu vàng và
trắng nằm ở ngã tư đường. Họ bước ra khỏi chiếc jeep vào quán. Call giới
thiệu mình với bà chủ quán. Quán đông đúc. Cô nghe quán thường đông
khách như thế, ngay cả mùa đông.
Thế nhưng, họ không đợi lâu, họ được mời đến ngồi ở bộ bàn vuông nhỏ.
Chàng trai làm việc vào ngày nghỉ mang ly nước đá đến, rồi một cô hầu
bàn tóc đỏ xinh đẹp đến để lấy thực đơn họ gọi. Cô ta nhìn Call và trong nụ
cười của cô ta khi nhìn anh, có cái gì bỗng làm cho Charity lo lắng.
- Chào Call. Lâu rồi không thấy anh – Cô ta trẻ hơn Charity, có lẽ mới 21
hay 22 tuổi, miệng rộng, mắt xanh long lanh, và thân hình thì rực lửa. Cô ta
làm ra vẻ thân thiện với Call, như thể cô đã quen biết Call lâu rồi.
Anh trở người trên ghế một cách khó chịu, và đáp:
- Tôi bận công việc.
Cô tóc đỏ nhìn Charity.
- Tôi hiểu rồi – Cô ta không nói gì nữa và Call cũng không. Cô hầu bàn lấy
thực đơn của họ, đi xuống bếp, Charity cố mỉm cười.
- Em thấy cô ta tấn công anh kịch liệt đấy.
Call ho, anh vừa bưng ly nước liền để xuống lại. Anh nhìn quanh để xem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.