MẶT TRỜI MÙ - Trang 100

thẳng xuống Gò, đó có thể là lối mòn, đại tá Moro vừa nói vừa dùng ngón
tay miết theo đường đỏ trên bản đồ, nhưng nó bị phủ lấp dưới hai thước
tuyết và bị nã đạn từ đầu chí cuối.” Người y tá cầm cái chân cưa, bọc trong
tờ báo, lau chùi bàn với miếng giẻ. Bianchi buông mình xuống chiếc ghế
đẩu, khoanh tay lại trên cái bàn lấm tấm máu. “Sáng mai, mình tấn công
Seloge,” thiếu tướng nói. Bác sĩ giải phẫu là một thanh niên cao lớn, gầy,
mặt to xương xẩu, giọng như hát, với âm sắc vùng Côme. “Chiều nay, hỏa
pháo sẽ đến Gò,” đại tá Moro nói. Mặt gương sắc lục của hồ Combal, xa
kia, mờ xám dần.

Thiếu tá Cattaneo tháo bỏ chiếc áo lễ trắng, mặc chiếc vest vào, chụp

mũ lên đầu với động tác ngạo nghễ và mỏi mệt. Ông đưa tay vuốt mặt lầy
nhầy vì ngủ, nói với Bianchi: “Nhào lên giường mà cố nghỉ chút đi, còn tôi
lên kia một lát chào hỏi bọn chúng.” Bianchi ngả đầu lên đôi cánh tay
không đáp. Cattaneo dừng một lát trên thềm cửa để châm tẩu. Trên lưng
cặp lừa dừng trước cửa, hai tên sơn binh chết nằm dài, buộc vào ván trượt
tuyết. Cattaneo nhìn xuống dưới kia trong thung lũng, ngước mắt thăm dò
bầu trời xám chì, vừa tiến bước trên lối mòn vừa nhìn chung quanh bằng
cái nhìn lơ đãng và chốc chốc chậm chân cười nhẹ (hẳn là những ý tưởng
tươi vui và dễ mến đã khiến ông cười) để nhìn ngắm hòn đá, bức gấm nước
đá, những vịnh trắng xanh do sương mù tạo thành mà cứ dày thêm từ từ.
Trời bắt đầu đổ tuyết chầm chậm và gió rú lên trên băng cứng, nghe như
tiếng gió thoát ra từng lòng đất, như tiếng con thú vùi trong tuyết.

Cattaneo mỉm cười bước đi, vui vẻ hít thở cái không khí đắng gắt kia

(hơi băng hà có vị hạnh nhân), ông thật lấy làm sung sướng được bước đi
trong núi sau một đêm như đêm nay, Bianchi nó can đảm thật, suốt đêm cắt
xẻ, lau chùi, băng bó, bằng mấy sợi cao su mủn và mấy cây kẹp không
chặt, và Cattaneo mỉm cười, thích ý, bởi ông nom thấy một cụm cỏ đâm rụt
rè ra khỏi tuyết, dưới hòn đá. Ông thầm nghĩ, chẳng bao lâu nữa mà mùa
xuân, đoạn ông sực nhớ mùa xuân đã mãn, 23 tháng Sáu rồi, đã sang hè và
người ta tưởng như đang đông. Cần chút ít mặt trời cho bọn kia, ông thầm
nghĩ, và ông đã hình dung một mặt trời đẹp vàng ấm làm tan tuyết trên kia,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.