hạnh phúc. Lại một lần nữa, xuất kỳ bất ý, người ta nghe tiếng trống khua,
cái tiếng tam-tam kia mà hồi sáng đã vang rền sâu thẳm trong tai rồi: nhưng
nó đã xa dần xa dần dịu nhẹ u trầm, và cứ mỗi thanh âm lại thêm u trầm và
xa vắng hơn, ứng đối lại một sự rớt sáng thấy rõ, một trì chậm lại của người
cùng vật qua lại. Chiều xuống, nhanh; nhưng nhẹ, trên tầng không, ánh
sáng mỗi lúc một đục, bóng tối sáng loáng, hầu như là chiến thắng của vẻ
huy hoàng màu thiên thanh (nhưng giờ đã sắc lục) cho băng hà phía cao kia
màu lam thẫm (nhưng giờ đã sắc đen) cho những rừng thông.
Sau hết, đó đây xen giữa các tấm lều vải, ánh lửa tóe của vài ánh sáng
yếu ớt, trông giống cái chớp nhanh của hàng mi, và bãi trại vụt biến mất:
tựa hồ tòa lâu đài, tựa hồ phố thị khi cầu treo đã rút, biến mất đi sau thành
lũy đen của đêm, sự bố phòng thần diệu. Người ta nghe trong bóng tối
những cành cây xạc xào, như cờ xí; và những tiếng quân canh dậy lên, như
tiếng nói gọi từ cùng thẳm giấc nồng.