MẶT TRỜI MÙ - Trang 77

13

Ngồi trong lỗ tựa hồ trong vỏ ốc, đại tá Lavizzari cùng thiếu tá Zanelli nhìn
đằng kia tiểu đoàn Tirana di hành trong mù sương trên sườn núi Lanchette,
giữa hàng cây đại pháo trắng đen, giữa hàng cây không trông đợi ấy có lá
gương sáng loáng rơi rụng ngay xuống chung quanh với tiếng trong như
pha lê (lá cây trong gió thu cũng thế) và Lavizzari nói may mà bọn Pháp
bắn bừa phứa, nếu sương tản, chúng nó giết mình sạch; Zanelli nhìn bọn
sơn binh của thiếu tá Loffredo khom lưng đi xuống thung Bellava và nói
Tirana là một tiểu đoàn lớn bảnh, và Lavizzari, bằng giọng chậm và êm,
bảo đúng, quả là tiểu đoàn lớn bảnh, nhưng họ cũng phải gửi cho mình ít
pháo binh mới phải, nếu họ muốn mình hạ đồn Seloge, cậu nghĩ hai tiểu
đoàn không pháo binh thì làm gì? Ừ phải, không pháo binh, anh lấy làm
sao được đồn Seloge, chắc chắn thế rồi, Zanelli nói. Chứ sao, Lavizzari nói,
thế cậu biết phải làm gì nào? Phải làm không có pháo binh vậy. Mình phải
tập miễn trừ không biết bao nhiêu thứ trong cuộc chiến tranh này! Miễn
tuyên úy, chẳng hạn. Cậu có thể nói cho tôi biết tại sao họ chưa gửi tuyên
úy đến cho tôi hả? Cậu muốn tôi làm gì đây để hạ đồn Seloge mà không có
tuyên úy?

Chính tôi cũng tự hỏi thế từ sáng hôm qua, Zanelli mỉm cười nói.

Zanelli có bộ mặt tái mét và khép kín, dịu bớt nhờ chòm râu xám cắt nhọn,
và đôi mắt to, buồn sâu, mắt chó săn, chó săn bắt mồi thì đúng hơn. Dáng
điệu dễ mến, giọng trầm, cái điệu chúi đầu về trước một cách khoan dung
khi nói chuyện với ai. Ông là huấn luyện viên ở Trường leo núi Aoste,
nhưng nay phải giữ vai trò sĩ quan liên lạc sư đoàn và nghề này chẳng thích
hợp với ông, phải, thật tình chẳng thích hợp với ông, mọi người đều biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.