MẶT TRỜI MÙ - Trang 84

Chúi khuôn mặt chó săn về đằng trước, Zanelli nói:

- Nếu một ngày kia chúng nó biết rằng mình phải chết, cậu không nghĩ

rằng loài vật nổi dậy chống lại người chứ?

Đại úy nắm lấy cánh tay Zanelli, nhìn ông với một vẻ gì như đắc thắng

trong mắt: - Chúng nó sẽ lên án chúng ta đã bày vẽ ra cái chết. Phải, chúng
ta. Không phải chính chúng ta bày vẽ ra cái chết đó sao? Và chàng cười phá
lên, nhìn chằm chặp Zanelli với ánh ngời đắc thắng trong mắt. Quanh hai
người, đó đây trong thung lũng, tạc đạn Pháp nổ mềm trong vũng lầy trắng
sương mù. Hai sĩ quan bước lặng lẽ và khi họ đến vùng lân cận túp nhà nơi
đặt trạm tiếp cứu của trung úy Collina, đại úy dừng lại, nói “muốn lên đèo
Enclave phải bắt đầu từ đây.”

Zanelli ngần ngừ một lát, nói với chàng rằng, phải đúng thế, muốn nói

với chàng rằng, nhưng một thứ gì như ngượng ngùng ngăn ông lại, và ông
nói:

- Sáng mai, tôi sẽ đến đèo Seigne.

Đại úy nói:

- Tạm biệt, hẹn mai vậy.

Trong khuôn mặt nhợt nhạt của chàng, nụ cười như đốm sáng, như

một vùng thanh nhã và sinh động.

- Tạm biệt, mai vậy, Zanelli nói rồi lên đường leo lên sườn, hướng về

chỗ băng cứng xuôi dốc đèo Enclave. Nhưng được mấy bước, ông dừng lại
nhìn đại úy đang rời xa, ông thấy chàng tan biến từ từ trong sương: ông
đứng đấy một lát, nắm chặt trong tay chòm râu xám, sáng ánh những giọt
mưa nhỏ và ông cảm thấy điều gì như nỗi ăn năn, ông tưởng như mình đã
phạm một điều gì không nên không phải. Sau đó ông mới lên dốc, chốc
chốc lại ngước mắt về phía đốm đỏ trên cao kia, trước mặt, đốm đỏ kia do
mặt trời sinh tạo khi sắp lặn vào trong bức tường trăng nứt nẻ của bão
tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.