MATILDA - CÔ BÉ NGHỊCH NGỢM - Trang 137

- Cô không còn bà con nào khác sao? Người chú, người cậu, người cô,

người dì, hoặc ông bà?

- Theo cô biết thì không có. Những người đó, hoặc đã chết, hoặc sang

định cư ở nước Úc. Và cô e rằng tới bây giờ, thì vẫn thế.

- Vậy cô lớn lên trong ngôi nhà đó với dì cô, nhưng chắc là cô phải đi

học chứ?

- Vâng, cô đi học ở chính cái trường mà em đang học.

Cô Honey đột nhiên dừng lại, xoay xoay cái ca không trong tay.

- Cô muốn giải thích cho em hiểu rằng, sau ngần ấy năm cô bị thống

trị và trở nên sợ hãi dễ dàng bởi bà dì ác độc, tới nỗi, bất cứ mệnh lệnh nào
của bà ấy, cô đều làm theo ngay. Năm mười tuổi, cô trở thành nô lệ của bà
ấy. Cô làm tất cả công việc trong nhà. Trải giường cho bà ấy. Giặt giũ và ủi
quần áo cho bà ấy. Nấu ăn cho bà ấy. Cô đã học được cách làm tất cả.

- Nhưng chắc chắn là cô có thể than phiền với ai đó.

Cô Honey hỏi lại:

- Với ai? Và cô quá sợ để mà than phiền. Cô nói rồi, cô là nô lệ của bà

ấy.

- Bà ấy đánh cô chứ?

- Chúng ta đừng đi quá sâu vào chi tiết.

- Khủng khiếp quá. Chắc là cô khóc nhiều lắm.

- Chỉ khóc khi nào cô có một mình. Cô không được phép khóc trước

mặt bà ấy. Nhưng cô thường xuyên sống trong sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.