MÁU CỦA HOA - Trang 115

là, và những nếp nhăn rất đẹp trên trán và má của bà làm bà có vẻ mặt khôn
ngoan.

Naheed mời Kobra vào phòng riêng của mình một lát sau khi chúng

tôi trở về đến nhà, và bà già đến liền, mang theo hai cốc cà phê và mời
chúng tôi uống, mọi thứ im re. Chúng tôi uống ực luôn để cho bà già có thể
bói từ chỗ cà phê thừa còn lại trong cốc. Đầu tiên bà già ngắm nghía cốc cà
phê của Naheed và mỉm cười, hở cả hai hàng lợi hầu như chẳng còn chiếc
răng nào. Bà già bắt đầu mô tả chuyện nhân duyên của Naheed với một
chàng trai trẻ đẹp trai có nhiều tiền và một cơ thể khỏe mạnh như người
anh hùng Rostam, một sự kiện theo sau đó tất nhiên là rất nhiều trẻ con ra
đời không sao đếm xuể.

Cháu sẽ phải mất rất nhiều thời gian chơi vơi đấy! - Bà nói.

Lời tuyên đoán chính xác điều mà cô bé của bà muốn nghe làm cho tôi

phân vân về sự thật của nó.

Đến lượt tôi, bà Kobra ngắm nghía nhìn cốc cà phê của tôi một lúc rất

lâu. Mấy lần, bà chợt định nói gì đó, nhưng rồi bà lại ngắm nhìn vào cốc cà
phê lần nữa cứ như thể là thông điệp của nó có vẻ rắc rối lắm đây.

Nó nói lên điều gì đấy? - Naheed nhắc.

Cúi nhìn xuống đất, Kobra lẩm bẩm rằng tương lai của tôi cũng y như

của Naheed. Rồi thì bà già vơ lấy hai cái cốc và đi nhanh ra khỏi phòng,
tuyên bố rằng bà có việc phải làm.

Quái lạ thế. - Tôi nói. - Vì sao bà ấy không nói thẳng ra điều mà bà ấy

đã thấy?

Bà ấy nói rồi còn gì.

Làm sao mà tương lai của tớ lại cũng giống tương lai của cậu được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.