MÁU CỦA HOA - Trang 149

Bao nhiêu là công sức. - Mụ đầu bếp Cook nói, vì chính tay mụ làm

mứt.

Khi nào thì bữa sáng mới lại ngon ngọt đây? - Ali-Asghar hỏi vu vơ

một cách buồn rầu, bởi vì chúng tôi đều biết rằng Gordiyeh sẽ không mua
bất cứ thứ gì nữa cho chúng tôi ăn kèm với bánh mì.

Tôi đi theo bầm tôi, đầu cúi gằm, đến khi chúng tôi đến phòng của

mình.

Đến củ khoai tây còn khôn hơn cái đầu nó. - Tôi nghe chị đầu bếp

Cook nói vậy.

Cái số kiếp nó thế. - Con bé Shamsi nói thêm.

Trong phòng tôi, bầm tôi chẳng thèm nhìn tôi hoặc chạm vào tôi, mặc

dầu tôi biết bà nghĩ rằng tôi đã mất trí. Bà đội chiếc khăn của mình lên đầu
và bắt đầu cầu khấn, chạm đầu vào cái bàn nhỏ bằng đất sét mà đã đặt ở
dưới đất. Sau khi cầu khấn bà ngồi quỳ xuống và cầu xin giúp đỡ.

“Cầu xin Thánh thần che chở chúng con. Chúng con xin Thánh thần

đừng để chúng con trở thành những người ăn mày trên phố. Con cầu khấn
tới các ngài, Ya, Imam Hossein, Ya, Hazrat-E-Ali, các ngài hiểu điều đó có
nghĩa như thế nào khi trở thành thánh tử vì đạo, kính xin các ngài cứu giúp
con gái tôi, cháu vừa mới mắc một lỗi trẻ con.”

Tôi ước gì tôi hiểu được mối quan tâm của bầm tôi về tương lai trước

khi tôi dỡ tấm thảm khỏi khung dệt. Cuối cùng khi bà kết thúc lời cầu khấn,
tôi bò tới nơi bà đang ngồi, nhìn chăm chăm thẳng hướng.

Bầm ơi, - Tôi nói chạm tay vào cánh tay bà. - Tâm nguyện này con xin

bầm tha thứ. Nếu như con biết mọi người cáu giận như thế, con sẽ không
bao giờ lại đưa ra một quyết định tồi tệ như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.