MÁU CỦA HOA - Trang 152

Tôi sởn gai da lên, kinh ngạc vì sự đon đả này, và tôi đáp lại rằng tôi

vẫn khỏe. Tôi nhìn vào Gostaham để cố hiểu ý nghĩa của cuộc gặp gỡ này.
Mặc dầu thường thì có thể ngồi khoanh chân bằng tròn hàng tiếng đồng hồ
mà không cử động, lưng bác thẳng đứng như khung dệt, giờ đây bác cứ
phải cựa mình và co ra xếp lại cẳng chân liên tục.

Khi người ta mang cà phê đến, Gordiyeh ra dáng mời mọc trịnh trọng

chuyển cà phê đến chỗ chúng tôi và mời chúng tôi ăn quả chà là uống cà
phê. Một không khí im lặng kệch cỡm bao trùm căn phòng lúc chúng tôi
nhấm nháp cà phê.

Chị ạ, - cuối cùng Gostaham hướng về phía bầm tôi nói - nghĩa vụ của

tôi là muốn nói với chị về lá thư tôi nhận được sáng nay từ Fereydoon, nhà
buôn ngựa ấy mà, ông khách đặt hàng một tấm thảm của chúng ta cách đây
vài tháng.

Bầm tôi trông ngạc nhiên, bởi vì bà mới chỉ nghe đến cái tên đó một

lần trước đó, hồi tôi có kể với bà về công sức đóng góp của mình vào bản
thiết kế dát ngọc tòng teng đung đưa. Giờ thì tôi lại đã làm việc gì sai trái
nữa đây? Tôi tự hỏi. Có điều gì trong bản thiết kế của tôi làm ông ấy phiền
lòng chăng.

Rõ ràng là ông Fereydoon rất hài lòng với tấm thảm, cứ suy từ những

gì ông ta nói sau khi nhìn thấy thảm trên khung dệt. - Gostaham nói. -
Nhưng lá thư ông ta viết lại ít nhắc tới điều đấy, thực tế ra hầu như chẳng
nhắc gì cả.

Tay tôi run bắn lên tới mức tôi phải đặt tách cà phê xuống vì sợ rằng

cà phê sẽ tóe văng lên tấm thảm lụa, để lại vết bẩn màu nâu mà sẽ không
bao giờ giặt sạch được.

Thực sự chỉ có một điều khác mà một người giàu có như thế mong

mỏi. - Gostaham tiếp tục nói. - Và đó là con gái của chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.