MÁU CỦA HOA - Trang 26

Một tháng sau có một lá thư từ thủ đô đến với chúng tôi, qua tay một

nhà buôn lừa đang trên đường đi Shiraz. Bầm tôi bảo Hajj Ali đọc to lên, vì
cả hai người trong gia đình đều chưa học chữ. Thư đó là của Gostaham,
viết rằng bác rất đau lòng với những mất mát mà chúng tôi phải chịu, và
mời chúng tôi đến ở với bác tại thủ đô cho đến khi nào vận may khấm khá
hơn.

Và thế là như vậy, một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, tôi biết rằng tôi

phải rời xa quê hương tuổi thơ của mình lần đầu tiên trong đời. Giá như mà
bầm tôi đừng nói trước với tôi rằng chúng tôi đang đến vùng đất Thiên
chúa nơi mà những người phụ nữ man di hay phanh vú ngực cho mọi con
mắt ngắm nhìn, hay ăn thịt lợn tươi, và mỗi năm chỉ tắm rửa một lần thì
điểm đến ấy cũng không đến nỗi xa xôi đối với tôi đến thế.

Bàn tán về chuyến đi sắp tới của chúng tôi lan nhanh trong buôn. Buổi

chiều, các bà các chị kéo đến nhà chúng tôi mang theo lũ con nhỏ. Xổ khăn
vấn đầu ra, vung vẩy tóc, họ chào nhau rồi túm tụm ngồi trên tấm thảm nhà
chúng tôi. Bọn trẻ con lớn hơn chút ít thì biết tự chơi với nhau ở một góc.

Mong rằng chuyện tang tóc này là nỗi buồn đau cuối cùng của chị! -

Kolsoom nói khi bước vào, chào bầm tôi và hôn lên từng má.

Nước mắt chứa chan trong đôi mắt bầm tôi.

Chuyện là do sao Chổi gây ra ấy mà, - Kolsoom nói thêm đầy thông

cảm - Sức người không lại được với thiên lực vĩ đại được.

Chồng tôi, anh ơi! - Bầm tôi nói, cứ như thể tía vẫn còn sống. - Sao

anh lại dám tuyên bố vẫn sống khỏe? Sao anh lại dám động đến cơn cuồng
nộ của Sao Chổi cơ chứ?

Zaynab cương mặt lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.