MÁU CỦA HOA - Trang 32

mắt. Mặt đất lạnh băng và vài cái cây chúng tôi trông thấy còn viền trắng
sương tuyết. Đến cuối ngày thì chân tôi lạnh buốt đến nỗi không còn cảm
thấy gì sất. Bầm tôi chui vào lều đi ngủ ngay khi trời bắt đầu tối. Bầm nói
rằng ngẩng mặt nhìn sao trời thì bầm không chịu được.

Sau mười ngày đi như thế, chúng tôi trông thấy dãy núi Zagros, dấu

hiệu báo rằng chúng tôi đang đến gần Isfahan. Abdul-Rahman kể với chúng
tôi rằng từ đâu đó trên những rặng núi cao bắt nguồn sự sống của Isfahan,
đó là dòng Zayendeh Rood hay còn có tên là Vĩnh Hằng Giang. Lúc đầu nó
trông lờ mờ lung linh, thoảng có luồng khí mát từ xa phả đến. Lúc chúng
tôi đến gần hơn, con sông này dài không thể tả xiết đối với tôi, bởi vì nước
chảy mà tôi đã từng trông thấy từ bấy đến nay mới chỉ là những dòng suối
nhỏ nhoi trên núi.

Khi đến bên bờ sông, chúng tôi xuống khỏi lưng lạc đà, vì lạc đà

không được phép vào thành phố, chúng tôi túm tụm lại trầm trồ khen ngợi
dòng sông.

Xin ngợi ca Người hỡi đức Chúa vì lòng hào phóng nước non! - Bầm

tôi thốt lên lời bên dòng sông chảy cuồn cuộn, chỉ một nhánh của nó thôi
cũng đã choáng ngợp.

Lời khen như thế là phải rồi. - Abdul-Rahman đáp, - Vì dòng sông này

nuôi sống những cánh đồng dưa hấu ngọt ngào của Isfahan, làm mát mẻ
những dãy phố, làm ngập đầy những giếng nước trong lành. Không có con
sông này, Isfahan cũng chấm hết, thôi tồn tại luôn.

Chúng tôi để bọn lạc đà lại cho bạn của Abdul-Rahman và tiếp tục đi

bộ đến chiếc cầu Vòm Tam thập tam (1). Đi đến nửa cầu, chúng tôi vào
một vòm cầu đứng lại để ngắm cảnh. Tôi chộp lấy tay bầm tôi và nói:

Bầm ơi nhìn kìa! Nhìn nữa kìa!

-----

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.