MÁU CỦA HOA - Trang 395

người này run rẩy trong gió lạnh, đầu ngón chân ngón tay trông tái xám vì
lạnh. Nhìn thấy cảnh người ăn mày đó bầm tôi ngả người ra và bắt đầu
giọng rền rứ từ sâu trong tâm khảm.

Hỡi bà chị tốt bụng, chuyện gì làm bà chị phiền lòng vậy? Tôi có thể

giúp được gì chăng? - Người ăn mày hỏi vẫy vẫy những ngón tay khẳng
khiu. Để một người tiều tụy như thế đề nghị giúp đỡ chỉ có thể làm cho
bầm rền rĩ to hơn. Tôi cố dang tay ôm lấy bầm, nhưng bầm lảng tránh vòng
tay của tôi.

Bầm ơi, chúng ta sẽ tìm cách. - Tôi nói những hàm răng bám vào nhau

để bảo vệ hàm. Nhưng giọng tôi không thuyết phục, bởi vì tôi khó mà tin
được chính mình.

Không được đâu con ơi. - Bầm nói. - Con không hiểu tí nào về những

gì con đã làm. Chúng ta đang ở trên lề đường rồi con ạ, và mẹ con ta chết
mất thôi.

- Nhưng mà bầm ơi ...

- Chúng ta nên quay trở lại buôn làng. - Bầm tôi nói. - Ít ra thì chúng

ta còn có một mái nhà ở đó.

Tôi hình dung việc rời khỏi thành phố cũng y như cách mà chúng tôi

đã đến, vượt qua chiếc cầu được xây cho quốc vương. Nhưng tôi biết tôi
vừa mới đặt những bước chân đầu tiên lên cái cầu đó thì tôi sẽ quay trở lại
nhìn lại vào thành phố, chỉ mà để nhìn thấy những mái nhà xếp nối nhau
trong ánh trời buổi sáng. Và rồi tôi hình dung tiếp tục đi một vài bước nữa,
chỉ để dừng lại ở cổng vòm trụ cầu để ôm trọn toàn cảnh thành phố vào
võng mắt tôi. Tôi đã trở thành con chim sơn ca hát mãi trong bông hồng
thành phố Isfahan, ca vang một bài tình ca vĩnh cửu, ca ngợi những vẻ đẹp
của nó.

Con không muốn rời thành phố này. - Tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.