MÁU CỦA HOA - Trang 401

Malekeh đẩy cửa vào phòng mình.

Xin mời. - Nó nói. - Xin cứ tự nhiên khi em pha trà nhé.

Chúng tôi cởi bỏ giầy để gần cửa ra vào và ngồi xuống. Ở đầu kia căn

buồng là một bếp lò nhỏ để sưởi và nấu nướng, có một vài cái nồi cạnh đó.
Có hai cái rổ ở trên sàn có lẽ là để đựng tài sản và quần áo của gia đình này.
Trần nhà loang lổ mấy vết màu nâu chỗ mà nước mưa đã rò rỉ qua. Tôi cảm
thấy ái ngại cho Malekeh vì phải sống trong căn phòng tồi tàn như vậy. Khi
tôi thuê nó làm cho mình, tôi chưa bao giờ thấu hiểu rằng nó cần tiền tới
mức nào.

Chồng của Malekeh, anh Davood, đang ngủ trên một đệm giường ở

góc nhà thở khò khà khò khè cứ như thể là có gì đó vướng mắc trong phổi.
Malekeh sờ tay vào trán chồng để xem có bị sốt không và lấy khăn lau đi
những giọt mồ hôi trên lông mày chồng mình.

Thật tội nghiệp. - Nó nói.

Chúng tôi cùng nhau uống chè loãng, nói chuyện phiếm. Tôi cẩn thận

không làm đau môi mình vì viền chén sứt. Một lúc lâu sau, Malekeh gọi
con vào ăn tối mặc dù cô chỉ có bánh mì và pho mát để nuôi chúng. Bầm
tôi và tôi từ chối không ăn, nói rằng chúng tôi không đói. Tôi thì cũng
chẳng có thể tọng nổi một mẩu bánh mì vào mồm hay để nhai được.

Chị cần phải ăn súp. - Malekeh nói với tôi vẻ thông cảm.

Nếu được cô cho phép ngày mai bác sẽ nấu món súp cho tất cả mọi

người. - Bầm tôi nói.

A, nhưng mà tiền nào?

Chúng tôi vẫn còn một ít tiền đây. - Tôi bật miệng nói. Cái đau ở hàm

giật lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.