MÁU CỦA HOA - Trang 405

Ngày hôm sau là ngày thứ Tư, đó là cái ngày người đàn ông Hà Lan

hay ra chợ. Bầm tôi hâm lại món gà hầm và bánh mì cho tôi sau lúc sáng
sớm, tôi ăn no trước khi mặc bộ đồ đẹp nhất của mình, chiếc quần chẽn
màu hồng của Naheed và dải dây thắt lưng màu tím sẫm, mặc dù tôi biết
rằng chẳng ai được trông thấy.

Con sẽ sớm trở về mang về đây túi bạc, con hy vọng là thế. - Tôi nói.

Chúc gặp may. - Bầm tôi đáp giọng khô khan chẳng thèm nhìn vào tôi.

Tôi bỏ mạng che mặt ra để cho người đàn ông Hà Lan nhận ra tôi và

đi xuyên vào chợ đến khu Hình hài Thế giới. Chỉ sau một thời gian ngắn
sống cùng với gia đình Malekeh, tôi không còn cảm thấy là tôi thuộc về
khu Chợ Lớn với những khung cảnh lâu đài quốc vương và Thánh đường
của Ngài màu vàng chanh, nổi bật sáng rực trên bầu trời xanh lơ, bởi vì giờ
đây tôi đang sống ở một nơi mà thậm chí việc giữ gìn vệ sinh cho sạch
cũng đã là một cuộc vật lộn khó khăn.

Ở một ngõ nhỏ, tôi đi ngang qua người nhạc công trẻ tuổi đang kéo

nhị. Anh chàng trông dơ bẩn hơn và tiều tụy hơn trước kia. Tôi vội vã đi
vụt qua, bởi vì tôi không có xu nào để cho anh. Có cơ man những kẻ ăn
mày ăn xin ở khắp thành phố này! Tôi đã không để ý tí nào tới họ khi tôi
lần đầu vào cái thành phố Isfahan này.

Khi tôi đến khu vực bán thảm của chợ, tôi giả vờ nhìn ngó hàng hóa

trưng bày trong khi hy vọng nghe thấy giọng nói nước ngoài quen thuộc.
Để lãng quên thời gian, tôi ngắm kỹ một tấm thảm dành cho người cầu
nguyện trên đó có màu lụa ánh bạc lấp lánh giữa hai cột trắng nối nhau
bằng một cổng vòm. Những nút dệt trông rất đẹp, dáng hình trông thanh
thoát, làm tôi quên đi cái đau ở hàm.

Mặc dù tôi đã dành mấy tiếng đồng hồ trong các quầy hàng, tôi chẳng

trông thấy hay nghe thấy tín hiệu gì của người đàn ông Hà Lan. Vẫn còn hy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.