MÁU CỦA HOA - Trang 416

Tôi cảm thấy một nỗi thất vọng mênh mang như bầu trời, bởi vì tôi

chẳng có gì để đưa cho bà cả. Tôi lặng im một lát, và rồi tôi nói:

Con sẽ nấu một ít cho bầm. Chút gì đó nóng và dễ chịu.

Ơn thánh Ala. - Bà nói, rồi nhắm mắt lại.

Tôi không thể ngồi im đó được, biết rằng bà rất đói; tôi phải làm gì đó

để giúp bà. Cuốn mình gọn vào khăn trùm đầu và mạng che mặt, tôi đi ra
chỗ người bán hàng ở khu Chợ Lớn.

Nhà buôn trẻ tuổi ấy vẫn đang ở vị trí mọi khi của anh. Cố nín thở, hy

vọng của tôi dâng đầy, tôi hỏi anh xem anh có nhìn thấy ông người Hà Lan
hay không. Anh nhà buôn búng lưỡi vào răng, ánh mắt đầy thương cảm.
Thất vọng, tôi cám ơn anh rồi ra đi.

Đôi mắt xanh lơ của người đàn ông Hà Lan ấy trông đầy vẻ ngây thơ

không lừa đảo. Làm sao ông ấy lại có thể làm một việc như vậy? Tôi đã tin
rằng ông ấy lại không tuân thủ theo những quy tắc danh dự. Tôi đã không
xét tới điều đó, là một người ngoại quốc, người đàn ông Hà Lan đó có thể
bỏ ra đi bất cứ khi nào thích hợp với tâm can lạnh lùng con buôn của mình.

Trò lừa đảo của ông ta sẽ bị Thánh Ala phán xử, nhưng ý nghĩ đó

không làm tôi hết buồn khổ. Tôi có thể làm gì đây? Tôi có thể giúp gì được
cho bầm tôi đây? Tôi nghĩ tới người nhạc công trẻ tuổi và kẻ ăn mày cụt
chân. Nếu như họ có thể kiếm sống được như thế trên phố, tôi phải gắng
sức làm y như họ. Tim tôi đập dồn, tôi đi xuyên qua chợ đến lúc tới được
Lăng của Jafar, tại đó có nhiều đám đông đến để cúng vái nhà học giả tôn
giáo người đã chết trước đó một thế kỷ. Đây giống như là một nơi tôn kính
đối với một người phụ nữ cần cầu xin lòng từ thiện. Tôi đứng ở bên ngoài
và nhìn theo một người ăn mày già, mù lòa đang cầm một cái bát ăn xin
loáng ánh bạc. Sau khi lắng nghe ông già ăn xin nói lời cầu từ thiện của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.