MÁU CỦA HOA - Trang 441

Thậm chí trong đôi mắt còn thơ dại của nó tôi cũng nhìn thấy vẻ khinh

bỉ và kinh tởm với hạng người mà nó nghĩ là tôi.

Làm sao mà cháu tìm được cô? - Tôi hỏi, giọng run run.

Dễ ợt. - Nó đáp. - Hôm ấy cháu theo bám cô về tận nhà này.

Tôi vớ lấy chỗ thịt và chào lời tạm biệt cụt lủn. Vào trong nhà tôi cho

thịt vào nồi, đổ thêm ít dầu ăn và nấu nồi thịt hầm mới. Lúc bầm tôi hỏi thịt
từ đâu đến tôi nói với bà rành mạch:

Của bác hàng thịt.

Tôi chẳng biết phải làm sao nữa. Nếu tôi lảng tránh lão bán thịt, y sẽ

đến tận nhà Malekeh hạ nhục tôi trước mặt mọi người. Rồi người ta sẽ sỉ vả
tôi và ném tôi ra ngoài phố lần nữa. Tôi chợt nhớ đến anh chàng nghệ sĩ
chơi đàn trẻ tuổi đẹp trai, và con đường anh ta từ chỗ đang ở trong nhà đàn
hát phải lê bước đi ăn xin và bệ rạc nghèo rớt mồng tơi. Lúc mùi thịt đã
thơm, tôi cảm thấy nóng toát cả mồ hôi, nhưng cái nóng của bếp lò chẳng
có gì liên quan đến cái nóng trong người này.

Đêm hôm đó tôi ngủ mơ thấy gã bán thịt lôi tôi xềnh xệch vào một căn

buồng tối om om, bẩn thỉu và bẻ gãy hết cả xương của tôi bằng bàn tay hộ
pháp của y. Y dang người tôi ra trên những chiếc móc thịt, thân thể lõa lồ,
và mỗi khi có ai đi qua mua thịt, hắn xẻo luôn một miếng thịt từ cơ thể tôi
khi tôi vẫn còn sống. Tôi kinh hoàng hét váng nhà lên, làm cho tất cả mọi
người trong nhà đều thức giấc. Khi mọi người hỏi có chuyện gì thế, tôi
không thể nào kể lại được cho họ. Tôi nằm thức tỉnh như sáo, cảm thấy đau
khổ về việc sẽ phải làm. Cuộc hẹn với gã bán thịt chỉ còn hai ngày nữa.

Gordiyeh và Gostaham đã quẳng chúng tôi ra đường và phó mặc

chúng tôi với số phận, và bây giờ tôi phải quay trở lại với họ trong thân
phận một kẻ ăn mày, nhục nhã. Cứ như thể là Gostaham mong ước làm cho
tôi nhục cho ra nhục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.