MÁU CỦA HOA - Trang 46

Chúc cho cháu luôn mãi có bàn tay của thiên sứ Ali. - Gostaham nói,

trông dáng bác có vẻ ấn tượng lắm.

Bác hỏi thăm bầm tôi về quê nhà. Lúc chúng tôi theo bác đi khỏi

quảng trường, bầm tôi bắt đầu kể lể cho bác nghe về tía tôi. Lời nói trong
lòng bầm cứ thế tuôn trào ra như thể bị đậy nút quá lâu, và bầm kể câu
chuyện về cái chết của tía bằng quá nhiều cảm xúc làm cho nước mắt ngấn
đầy đôi mắt bác.

Chúng tôi rời khu Hình hài Thế giới qua một cái cổng hẹp và đi bộ

mấy phút qua một quận gọi là quận Tứ vườn đến nhà của Gostahm. Quận
này được chia thành hai vườn hoa, bây giờ trơ trọi cành vì là mùa Đông.
Một cây tuyết tùng đánh dấu dãy phố có nhà của Gostaham. Nhìn từ phía
ngoài, tất cả những căn nhà ở đây trông giống như những pháo đài. Những
mái nhà nép sau những bức tường cao dày che chắn cư dân trong đó khỏi
những con mắt tọc mạch.

Gostaham đưa chúng tôi đi qua một cánh cổng gỗ đầy ấn tượng, chúng

tôi có đứng lại giây lát ngắm nhìn phía ngoài ngôi nhà. Nhà quá to đến mức
mà chúng tôi không biết là phải đi về chỗ nào trước. Gostaham đi vào một
hành lang hẹp, lên mấy bậc thang dẫn vào một sảnh ngoài gọi là bi-ru-ni
nơi bác tiếp bạn bè cánh đàn ông. Phòng khách lớn của bác có những cánh
cửa kính to, vẽ hình hai con thiên nga xanh đang uống nước trời từ cả hai
phía của một đài phun nước. Hoa trắng và những cành nho trang điểm cho
trần và tường nhà. Thảm trải màu hồng ngọc, nút thắt trông chắc khỏe kỳ lạ
mà tôi từng thấy, được đỡ bằng đệm dày có tông màu đỏ ấm. Thậm chí
trong cái ngày mùa đông lạnh này, căn phòng dường như cũng tỏa ra hơi
thở ấm áp.

Gostaham nâng cửa sổ lên, mở nhìn suốt ra cái sân, và chúng tôi cùng

nhau bước ra cái sân nhà rộng. Sân có một bể non bộ, được hai cây tuyết
tùng che bóng. Tôi nghĩ đến cái cây duy nhất trong buôn làng tôi, một cây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.