MÁU CỦA HOA - Trang 467

Azadeh đưa chồng mình lên làm vua và đưa người Bedouin làm tể tướng,
và công bằng ngự trị mãi mãi trên mảnh đất của họ…

Lũ con trai và anh Davood đã thiu thiu ngủ. Malekeh cám ơn bầm tôi

về câu chuyện và cuộn mình lại bên cạnh chồng cô. Chỉ còn bầm và tôi vẫn
thao thức.

Chuyện thế mới hay chứ! - Tôi nói. - Azadeh chắc hẳn phải có một trái

tim cao thượng như Đấng Cứu thế mới có thể tha thứ cho những kẻ đã làm
hại cô đến như thế.

Đúng là phải làm như thế con ạ.

Bầm tôi nói một cách âu yếm, mắt nhìn mãi vào mắt tôi. Tôi quay

nhìn lại ánh mắt của bà, và khi tôi nhận thấy tình yêu thương bao la xuất
phát từ đó, tôi bỗng hiểu ngụ ý của bà. Bà đã tha thứ cho tôi bất chấp những
đau khổ mà tôi đã gây ra cho bà. Chúng tôi ngồi yên lặng một chút, và lần
đầu tiên kể từ ngày chúng tôi rời khỏi Gordiyeh và nhà Gostaham, tôi cảm
thấy thanh thản trong tim.

Hai mẹ con tôi xích lại gần nhau, ngồi gối kề gối nên chúng tôi có thể

nói chuyện thì thầm trong yên tĩnh mà không làm ai thức giấc. Khi lò sưởi
tắt, chúng tôi thắp một ngọn đèn dầu giữa hai người và choàng tấm chăn
lên lưng. Ngoài kia gió vẫn hú từng hồi và tuyết thì chuyển dần sang mưa
đá. Khi mà một giọt nước chợt rơi đọng thấm lại trên chiếc váy vải bông
màu xanh, tôi liền dịch sang để tránh chỗ dột. Bất chấp cái giá lạnh, chúng
tôi vẫn thức và bắt đầu nói chuyện về tất cả những gì chúng tôi đã trải qua
trong những năm gần đây: những tai họa giáng xuống, cái chết bất ngờ của
tía, cái gia đình kì dị của bác Gostaham, và về tuyệt tác diệu kỳ của nhân
gian - chính là thành phố Isfahan. Đầu tiên, chủ yếu là bầm tôi nói, nhưng
chẳng bao lâu sau, tôi bắt đầu tiếp lời. Những câu chữ trong tôi tuôn trào,
và tôi cảm thấy như thể mình đang thì thào cầu khẩn trong thánh đường của
một vị thần, thì thào vào tai người những lời thành tâm của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.