MÁU CỦA HOA - Trang 475

Khi mà Maryam bước vào cửa hàng của chúng tôi muộn hơn vào sáng

hôm đó, tôi nhận vẫn là người cung nữ trong hậu cung mà tôi đã gặp nhiều
năm trước, người có mái tóc rực đỏ như ánh bình minh nhưng trông vô hồn
và hoảng hốt. Cô này bây giờ có một cô tùy tùng, nói tiếng Farsi tốt như
tiếng mẹ đẻ Circanssian, và có vẻ như là chị cả của cô. Đôi mắt xám và
lông mày ẩn dưới mái tóc màu đỏ sáng của cô. Sau khi chào chúng tôi, cô
bắt đầu ngắm hàng hóa của Gostaham và nhìn tấm thảm của tôi.

Nhìn kìa! - Cô nói, cung nữ này bị cuốn hút vào tấm thảm như thể sắt

bám vào cục nam châm.

Sau khi nhìn chòng chọc vào tấm thảm, cô xuýt xoa công bố rằng họa

tiết khiến cô nhớ lại những cánh chim nơi quê hương cô.

Tôi không tiết lộ rằng tôi là người thiết kế và dệt tấm thảm. Tôi nghĩ

nếu cô ta nhìn những vết chai trên ngón tay tôi và nhìn kỹ hơn đôi mắt vằn
đỏ mệt mỏi, nếu cô ta hiểu được một công việc đáng sợ mà một tấm thảm
đòi hỏi người ta thì vẻ đẹp của thảm sẽ mãi mãi mờ nhạt trong mắt cô. Tốt
hơn hết hãy cho cô tưởng tượng ra rằng tấm thảm này được một cô gái trẻ
vô tư lự, người chạy tung tăng, băng qua những sườn đồi, hái những bông
hoa để nhuộm trước khi an nhàn ngồi xuống thêu vài mũi dệt, trong khi
miệng vẫn nhấm nháp nước lựu làm ra.

Tôi biết theo một cách khác: Lưng tôi thì đau, tứ chi cứng đơ cứng

nhắc, và một tháng nay tôi không được ngủ đẫy giấc. Tôi nghĩ về tất cả
những thành quả lao động và những gian khổ ẩn giấu sau tấm thảm, bắt đầu
bằng những vật liệu.

Những cánh đồng hoa mênh mang bị tàn phá để làm thuốc nhuộm,

những con tằm vô tội bị đun sống để làm lụa là cho họ, thế còn những
người thợ dệt thảm thì sao? Chúng tôi, những người dệt thảm phải hy sinh
vì những tấm thảm chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.