MÁU CỦA HOA - Trang 477

thanh xuân của cô đã qua mất rồi. Phần nào vắng đi vẻ tự tin mà cô đã thể
hiện so với lần đầu tôi phục vụ cô những năm trước, thoáng vẻ mệt mỏi và
cay đắng, vì ngôi sao chiếu mệnh của cô đã tắt lịm rồi trong đôi mắt của
một người coi cô là quan trọng.

Không thèm nhìn đống hàng hóa, cô nàng hỏi liệu chúng tôi có bán

một tấm thảm với họa tiết lông chim nhẹ nhàng không. Mehrbanoo và tôi
đều sững sờ vì sao cô này lại biết có tấm thảm đó. Khi tôi đưa tấm thảm ra,
cô làm ra vẻ xét nét và sau đó chê bai, nói rằng cô ta nghĩ hẳn phải là rẻ,
nhưng vẻ thèm khát lộ trong mắt cô nàng rằng cô chẳng thể rời gian hàng
nếu thiếu nó.

Đó là báu vật hiếm đấy. Chỉ có mỗi một cái, thêm một cái khác đã

được người ta đặt hàng rồi. - Tôi nói, và khi gương mặt cô nàng bỗng tái
xám lại, tôi nghi rằng điệp báo viên của cô nàng hẳn đã bẩm báo về chuyện
mua sắm của Maryam rồi.

Cái giá ban đầu tôi nêu là rất cao, nhưng tôi vẫn còn chừa chút hòa khí

để có thể giảm giá cho cô nàng. Jamileh không thích cái giá tôi đưa ra. Cô
nàng bĩu môi, cự nự, và cuối cùng là van nài, nhưng chẳng được tích sự gì.
Tất cả những người buôn thảm đều học được cách phát hiện lòng ham
muốn trần trụi của kẻ mua hàng và gài bẫy những ai chẳng may lộ ham
muốn ấy ra. Jamileh không hy vọng có thể mặc cả giảm giá, và cô nàng
căm tức chính mình vì đã tự để lộ tâm can.

Để an ủi cô nàng, tôi xin phép Mehrbanoo biếu kèm cho cô nàng một

cái vỏ đệm thêu. Biết rằng đấy là cách tốt nhất cho những thương vụ tương
lai để dỗ dành cô nàng, Mehrabanoo đồng ý. Tôi nghĩ bà chị họ cũng vậy,
cảm thấy thoải mái, vì bà chị đã nghe câu chuyện nàng Jamileh này đã tán
tỉnh Gordiyeh thế nào trong một vụ hạ giá ngoạn mục mua những tấm vỏ
đệm, và bác Gostaham phải chịu lỗ thế nào để thiết kế và dệt những tấm
thảm đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.