MÁU CỦA HOA - Trang 58

Gostaham. Một đứa con gái nô giỡn chẳng đâu vào đâu, mắt phóng đi
phóng lại cứ như thể đang tìm kiếm cái gì đó để trêu chọc. Phía bên trái tôi,
mái vòm của Thánh đường thứ Sáu lơ lửng trên thành phố trông cứ như nhẹ
hơn không khí.

Vừa thoáng thấy dáng cầu vòm Tam thập tam, chúng tôi đã rẽ vào một

dãy phố rộng dẫn đến nhà Naheed. Ngay khi chúng tôi bước vào trong sau
tấm cửa, tôi tháo bỏ cái áo choàng và mũ chụp có mạng che mặt và đưa cho
một người hầu. Tôi cảm thấy nhẹ cả người sau bỏ những thứ đó ra.

Naheed làm tôi nhớ đến những công chúa trong các câu chuyện thần

tiên mà bầm tôi thường kể. Cô bé mặc một cái áo dài bằng tơ nõn, bên
trong có bộ màu da cam chìa ra ở cổ áo, cánh tay và mắt cá chân. Cô bé cao
và gầy trông như cây giấy gió, và quần áo đung đưa lúc cô bé chuyển động.

Mắt cô bé màu xanh lá cây - món quà gien của bà mẹ gốc Nga, tên là

Ludmila, và cả mái tóc dài nữa, một phần che khuất sau tấm khăn đội đầu
màu trắng, tóc bồng làn sóng. Hai bím tóc lủng lẳng trước ngực. Phía sau
lưng tóc cô bé tết đuôi sam thẳng dài dễ đến tận đầu gối. Đầu đuôi sam tóc
buộc dây lụa màu da cam. Tôi muốn nói chuyện với nó lắm nhưng cả hai
phải ngồi im lặng trong khi người lớn nói chuyện chào hỏi. Mẹ Naheed để
ý thấy vẻ hăm hở của chúng tôi nên quay sang nói:

Cứ tự nhiên đi con yêu, cho bạn xem công trình mới của con đi nào.

Naheed mở một cái hòm chất đầy giấy trên có những cái mặt nạ đen

và nó lôi ra một tờ giấy đưa cho tôi. Tôi nhìn chăm chăm vào tờ giấy một
lát trước khi tôi hiểu Naheed làm được cái gì.

Lạy Chúa tôi! - Tôi nói. - Cậu biết viết cơ à?

Naheed không chỉ xinh đẹp mà cô bạn này còn là một học giả nữa.

Hầu như chẳng có ai trong buôn làng tôi biết đọc biết viết; còn tôi thì chưa
từng bao giờ gặp cô gái nào biết cách cầm bút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.