MÁU CỦA HOA - Trang 65

Hai cô con gái của bác gái Gordiyeh, tên là Mehrbanoo và Jahanara,

đến và sà luôn vào bếp để xem chúng tôi đang nấu món gì. Mehrbanoo - cô
chị cả năm nay hai mươi hai tuổi có hai con gái, trông hai đứa ăn mặc chải
chuốt như hai con búp bê, đồ chẽn màu vàng, màu da cam, đeo khuyên tai
bằng vàng và vòng cổ tay bằng vàng. Jahanara trẻ hơn một tuổi và có một
cậu con trai, tên là Mohammad, năm nay ba tuổi nhưng trông nhỏ hơn so
với tuổi, mũi thì thò lò mũi xanh. Cả hai cô con gái đều sống với gia đình
nhà chồng nhưng thường đến thăm tía và bầm ít nhất một tuần một lần. Tôi
được giới thiệu với họ là con gái của ông bác cùng tía khác mẹ, “chị họ
hàng xa”, Gordiyeh nói thế.

Nhà ta có bao nhiêu giống này? - Mehrbanoo hỏi mẹ nó, bằng một

điệu cười khả ố, phô ra mấy cái răng sâu. - Dễ có đến hàng trăm ạ?

Quá nhiều nên không đếm xuể. - Bác gái Gordiyeh nói.

Tôi sững sờ vì cái kiểu xí xóa xập ngầu này. Cứ như thể để giải thích,

Gordiyeh nói với bầm tôi:

Gia đình chúng ta quá đông người nên các cháu nhà em chưa kịp quen

biết hết.

Lúc đó, Shamsi đi vào bếp và nói với Gordiyeh:

Người chồng tôn kính của bác đã đến rồi.

Kìa các con, đi ra nào, tía con luôn đói bụng sau mỗi buổi cầu kinh

Ko-ran thứ Sáu đấy. Gordiyeh nói, thúc giục mấy đứa con cháu đi ra khỏi
phòng.

Cả nhà bếp nhộn nhạo hẳn lên.

Mau lên đi! - Chị Cook rít lên, dúi ngay cho tôi mấy tấm vải bông. -

Cháu trải ngay lên thảm trong phòng lớn nhé. Làm ngay đi đừng có mà lề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.