MÁU CỦA HOA - Trang 75

làm việc chăm chỉ chứ không rút ruột gia đình bác ấy. Dẫu sao thì bác
Gostaham vẫn chưa nói chúng ta được tá túc ở đây bao lâu.

Nhưng mà họ có nhiều của cải thế cơ mà.

Họ có đấy. - Bầm nói. - Nhưng thế có ý nghĩa gì khi người ta có bảy

con gà trong chuồng nhưng luôn chỉ tin rằng mình chỉ có một con.

Tía và bầm tôi luôn có cách suy nghĩ đối lập. “Hãy tin vào Chúa trời

chở che ban phát cho tất cả”. - Tía tôi thường vẫn nói thế. Đời có thể luôn
không chắc chắn, nhưng cách sống như thế thú vị đáng yêu hơn biết bao
nhiêu.

Vài tuần sau đó, sau khi tôi che mình trong mạng và áo choàng,

Gostaham và tôi rời nhà đi đến xưởng dệt của bác gần khu Hình hài Thế
giới. Hôm ấy là ngày dịu trời, những tín hiệu của mùa xuân phảng phất lấp
lánh đâu đây trên quận Tứ vườn. Cây cối trổ lá trổ lộc xuân xanh rờn,
những chùm hoa bèo hoa cỏ màu tím hoa cà, màu trắng bừng nở trong các
khu vườn. Chỉ còn một tuần nữa thì đến ngày đầu tiên của năm mới. Chúng
tôi sẽ đón mừng năm mới vào ngày Xuân phân khi mặt trời đi ngang qua
đường xích đạo.

Gostaham mong ngóng tân niên lắm vì lúc đó bác và thợ sẽ được nghỉ

hai tuần. Bác bắt đầu kể với tôi về những dự án mới nhất. “Chúng ta sẽ bắt
đầu làm một tấm thảm có bảy mươi nút dệt trên một tấc.” Bác nói đầy vẻ tự
hào.

Tôi bỗng dưng đứng sững lại, bất thình lình đến nỗi một người đánh

xe la chở nồi đồng phải hét váng lên kêu tôi đứng sang bên nhường đường
cho họ. Một tấc dài khoảng bằng ngón tay giữa của tôi. Những cái thảm tôi
làm có nhiều lắm thì chỉ đến ba mươi mối nút trên một tấc, không hơn. Tôi
không thể nào tưởng tượng được loại tơ nõn nào mịn đến mức có thể thắt
nút được dày như thế và đầu ngón tay nào nhỏ để nút được đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.