MẪU HẬU, TA CHỈ CẦN NGƯỜI! - Trang 56

ẩm nóng triền miên cuốn lấy lưỡi nàng, Diệp Huyên vui vẻ đến độ nói
không nên lời.

Không được, cứ tiếp tục như vậy, bản thân sẽ dần dần trầm luân, không

còn cơ hội quay đầu. Diệp Huyên thở phì phò, cố gắng bày ra bộ dáng
nghiêm túc: “Cửu lang, ngươi… Ngươi từ nơi nào học được mấy thứ này…
Ưm… Mấy cái thứ, ách a… Loạn thất bát tao.” Đáng tiếc lời nói của nàng
bị nụ hôn của Tiêu Diệp biến thành rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng,
con ngươi ngập nước tràn đầy mị ý, làm sao có thể khiến Tiêu Diệp có chút
kinh sợ.

Diệp Huyên quả thật không hiểu, Tiêu Diệp từ nhỏ lớn lên bên nàng,

mười bảy tuổi ra khỏi cung lập phủ, bên người cũng có thái giám, cung nữ
Diệp Huyên phái đi theo chăm sóc hắn. Hắn luôn giữ mình trong sạch,
không gần nữ sắc, lúc còn làm vương gia thì không cần phải nói, sau khi
đăng cơ có nhiều đại thần khuyên hắn đại hôn, hắn lấy lý do các vị hoàng
huynh mới mất, trong lòng đau khổ mà cự tuyệt. Không có hoàng hậu,
không có cung phi, ngay cả cung tì trẻ tuổi theo hầu bên cạnh cũng không
có. Cảnh Tông mang danh háo sắc, hắn làm con mà thanh tâm quả dục,
người ta càng thấy Cảnh Tông quá háo sắc, không bằng một góc của con
trai mình.

Một xử nam trăm phầm trăm thủ thân như ngọc, học được ở đâu thủ

đoạn trêu chọc lão luyện như vậy. Diệp Huyên cảm thấy vô cùng không
công bằng, đều là người không có kinh nghiệm, mà bản thân lại bị Tiêu
Diệp ăn sạch sành sanh. Nàng đường đường là thái hậu đương triều, chưa
bao giờ chịu thiệt như lúc này.

Tiêu Diệp cắn môi Diệp Huyên:”Nương nương, chẳng lẽ người không

biết nam nhân trên đời đối với chuyện này đều có thiên phú vô sự tự thông
sao.” Hắn cười khiến Diệp Huyên phát cáu, hai gò má đỏ bừng, Diệp Huyên
nổi nóng dùng chân đá hắn: “Chán ghét, không cho cười!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.