“Được, ta không cười.” Tiêu Diệp bắt được bàn chân mà Diệp Huyên đá
tới, thuận thế đem đùi nàng đặt trên cánh tay, “Vậy nàng cũng phải ngoan
ngoãn không được giãy giụa.” Côn thịt nóng bỏng trêu chọc huyệt khẩu của
Diệp Huyên, Tiêu Diệp lại dặn dò thêm lần nữa, “Ngàn vạn lần đừng lộn
xộn, ta sợ sẽ làm nàng bị thương.”
“Được.” Diệp Huyên cắn môi, bàn tay không khỏi nắm chặt góc chăn
dưới người. Cảm giác no trướng quen thuộc đánh úp tới, bởi vì động tác của
Tiêu Diệp vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác đau đớn như xé rách mà nàng lo
lắng không có truyền đến, ngoại trừ lúc đầu có chút không khỏe, mị thịt
trong hoa huyệt cũng rất nhanh liền ẩm ướt, co lại hút lấy bổng thân to lớn.
“Có đau hay không?” Tiêu Diệp cố gắng đè nén xúc động muốn mãnh
liệt trừu sáp, ồ ồ thở dốc bên tai Diệp Huyên.
“Ân a… Không đau, chỉ là rất trướng…” Diệp Huyên kìm không được
nỉ non ra tiếng, “Thật lớn a… cắm vào thật sâu, có phải… Bụng ta có phải
bị ngươi sáp thủng hay không?”
Câu nói vô tâm này làm Tiêu Diệp thiếu chút không khắc chế được, hắn
thở dốc một hơi, nghiến răng nghiến lợi vỗ lên mông Diệp Huyên một cái:
“Thành thật một chút.”
“Ta không thành thật chỗ nào.” Diệp Huyên bất mãn cho hắn một cái
trừng mắt, xú tiểu tử này càng ngày càng kiêu ngạo, bộ dạng cung kính hữu
lễ lúc trước đi đâu mất rồi.
Tiêu Diệp vừa trêu chọc nàng vừa cởi áo trên người nàng xuống, một
bàn tay của hắn nắm lấy tuyết nhũ cao ngất, dùng môi lưỡi hết hôn lại liếm
từ vành tai xuống bầu ngực, cuối cùng ngậm lấy nụ hoa bú mút.
“Ngươi nói chỉ bôi thuốc.” Diệp Huyên cố sức muốn đẩy cái đầu của
nam nhân đang chôn ở trước ngực mình ra, vì sao bôi thuốc lại biến thành
đùa giỡn lưu manh.