MÁU HIẾM - Trang 32

Thỉnh thoảng, lại có vài người đàn ông mặc đồng phục của hãng cung

cấp sinh vật cảnh, khệ nệ khuân lên những chậu cây lớn lá xanh đậm, dùng
để trang trí nội thất, theo đường cầu thang bộ. Khi cậu ngỏ ý giúp một tay,
họ vội vã xua đi, hết sức sợ hãi, như thế nếu đồng ý sẽ gặp phải một phiền
toái nào đó.

Vinh quay trở ngược lên tầng trên cùng. Mấy người phụ nữ dọn phòng

kín đáo nhìn theo cho đến khi bóng cậu khuất hẳn. Kỳ thực, cậu không vào
phòng áp mái, mà dự định sẽ từ đó lẻn thẳng xuống tầng trệt, theo lối cầu
thang phụ. Lối đi này hình như không ai sử dụng vì hẹp và tối, nếu không
bật đèn. Phấn chấn với phát hiện khôn ngoan, Vinh bước nhanh, đế giày
mềm không gây nên tiếng động. Nhưng, ở chiếu nghỉ đầu tiên, cậu dừng
khựng, đột ngột đến mức suýt ngã nhào trên các bậc thang bằng sắt chống
cháy.

Chiếu nghỉ vốn là cái hõm lọt thõm giữa hai bức tường, hình vòng cung

quây kỹ các song sắt uốn, được tận dụng như khúc quanh cầu thang phụ.
Một bóng người hiện diện ở đấy tự bao giờ. Cái bóng dựa lưng vào chấn
song,đầu hơi cúi, hai cánh tay buông thõng thành hai vệt sáng lờ mờ.

Máu dưới da Vinh đong lại thành băng.

Chỉ khi cái bóng ấy ngước thẳng lên, chậm rãi bước đến, cậu mới nhận

ra mình đã quá khiếp hoảng.

Một cô gái trạc tuổi cậu, hoặc trẻ hơn. Là cô gái tóc hạt dẻ, ngồi co chân

trên băng ghế và đọc sách điện tử, hình ảnh ấn tượng đầu tiên hằn vào mắt
Vinh, hôm cậu vừa đến ngôi nhà này. Giờ đây, cô ta lại hiện ra, cao và
mảnh khảnh. Gương mặt nhỏ thó trắng muốt đang hướng về phía cậu,
lượng giá, thách thức, hoặc thăm dò. Vinh lên tiếng trước, bàng hoàng với
giọng nói khản đặc của chính mình:

- Cô là ai? Tại sao lại đứng ở đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.