vương cả vài đốm bùn. Bộ quần áo mặc đi đường của cậu ta không thực sự
sang trọng, hơi cũ và cũng ám bụi, nhưng vẫn có chút gì đấy không thể coi
thường. Chẳng bận tâm bởi sự dò xét, người mới đến thong thả đặt hành lý
lên góc giường. Trong cái liếc mắt rất nhanh, vị quản gia đọc tên của vị
khách hiện rõ trong cái tag gắn trên quai va-li, như một xác nhận cuối cùng.
Đến lúc này, ông ta mới yên tâm hoàn toàn. Đúng người này tên Vinh, cái
tên như chính cậu ta giới thiệu ban nãy để bước qua cánh cổng. Cái tên mà
chính ông đã viết trên phong bì, trong thư thông báo và cả thư mời, rằng
cậu ta đã được tuyển chọn đến đây, trong một hợp đồng làm việc ngắn hạn.
Mái trần của phòng khá thấp, nhất là đối với chiều cao của khách. Chỉ
cần vươn tay lên, đầu ngón đã chạm vào cánh quạt treo. Người mới đến đưa
mắt nhìn những thanh gỗ lát trần, tò mò nhiều hơn là lo lắng: Vị quản gia
dợm mở miệng.Nhưng tức khắc ông ta bỏ ý định, quay lưng bước đi không
một tiếng động, cũng không để lại bất kỳ lời dặn dò nào. Cánh cửa gỗ sồi
sập lại. Chốt khóa bấm tách, rất khẽ, từ bên trong. Vị khách cởi trần từng
lớp quần áo đi đường, tiến thẳng vào buồng tắm, chiếm một diện tích nhỏ
trong căn phòng, không cần tìm hiểu hay liếc mắt xem qua như thói thường
của những kẻ lạ khi đến một nơi chốn mới.
Bước ra từ buồng tắm, cậu trai trẻ chưa vội mặc lại áo quần. Hơi ẩm mờ
mịt bao trùm của bồn tắm lót gỗ cùng hộp muối biển ban nãy bị dốc gần hết
vào làn nước nóng đang để lại trên da cậu một cảm giác dễ chịu đặc biệt.
Khi đã cảm thấy quen thuộc hơn với với tình trạng trần trụi nhẹ nhõm, cậu
thả lỏng hai bàn tay lên đầu gối, cho phép mình chìm sâu vào làn suy nghĩ
tối tăm, trong khi vẫn trừng trừng nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ rộng
lớn.
Như một đôi mắt vô hình yếu ớt nhưng không bao giờ bỏ sót một chi tiết
nào bất thường, ánh sáng bến ngoài tức khắc nhận ra sự thay đổi của tầng
áp mái. Một trong các tấm rèm dày nặng vẫn buông xuống che kín căn
phòng áp mái này đã được kéo sang một bên. Thoáng chần chừ, rồi các