- Kinh nghiệm để một kế hoạch thành công là gì anh biết không? Là
đừng sa đà vào các chi tiết vụn vặt. Chúng chỉ cản trở, làm chậm thời gian,
chứ không hữu dụng. Những gì anh tò mò sẽ tự có lời giải thích, có thể vào
lúc mà chính anh không ngờ đến. Còn bây giờ, điều mà anh và tôi cần quan
tâm là tìm ra vật bị chôn vùi, đưa nó lên khỏi mặt đất.
- Tôi hiểu. Vậy thì tiếp tục thôi! – Vinh nhún vai – Nếu cứ đứng đây và
nói chuyện, chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy thứ cần tìm thấy!
Trong một cử chỉ đột ngột, cô gái bước đến, xoay người đối diện, nhìn
thẳng vào mắt Vinh. Trong khóe mắt tối đen, con ngươi mở lớn của cô ta
thoáng ánh lên sắc đỏ. Bàn tay trắng muốt dưới ánh trăng nổi rõ từng khớp
xương bỗng đưa về phía trước. Khi sắp sửa chạm vào một chi tiết nào đó
trên gương mặt Vinh, nó lơ lửng trong không trung vài giây rồi rịt lại, thả
rơi xuống. Nhưng các phân tử chlorine trong chất tẩy trùng từ bàn tay ấy thì
vẫn còn ở trong không khí quanh chàng nhạc công.
Cả hai im lặng.
Vượt lên mọi ý nghĩ hỗn độn, họ hiểu, khi từ chúng ta vang lên, họ đã
chấp nhận đứng cùng một phía.
Lưỡi xẻng cắm phập vào đất khô. Sau lớp đá sỏi cứng rắn bên trên, nó
bắt đầu cắt vào lớp đất tươi xốp. Có lẽ sự nặng nhọc không nằm ở việc đào
bới, mà ở việc sao cho lưỡi xẻng và cuốc lách qua được những lớp rễ cây
chằng chịt, túa xuống, vốn giống hệt những bàn tay nhiều ngón cắm ngập,
bấu chặt vào đất, che giấu vài thứ mà chúng nắm trong tya. Càng đào
xuống sâu, lớp đất cát xung quanh càng chuội nhanh. Người nhạc công trẻ
phải tăng tốc, cuồng tay hất mạnh từng xẻng cát lên quanh miệng hố bên
trên. Vết xước trên cổ cậu đau rát, như đang ứa máu, nhưng cậu mặc kệ.
Phía bên kia hố, những cử động của cô gái còn dứt khoát và mạnh mẽ hơn.
Chẳng cần đoái hoài đến hình ảnh trang nhã và thanh lịch vài giờ trước đó,
cô ta cúi gập người trong một quyết tâm cao độ, chân ghì sâu mỗi khi cuốc