MÁU HIẾM - Trang 53

mạnh, hất từng mảng đất lớn về phía mình để tạo nên một cái hố hình
vuông. Chẳng mấy chốc mà gấu váy của cô ta đã nhàu nát và lấm lem.

Trời lạnh, nhưng cả hai đều ướt đẫm mồ hôi. Lữ Hòa cởi chiếc jacket,

vứt sang bên. Tóc cô ta bết lại từng món, nổi bật trên vầng trán tắng muốt.
“Sắp rồi… Một chút nữa…Chỉ có thể là chỗ này… Dấu hiệu chỉ dẫn là một
mẹo lừa… Ta từng bị lừa. Nhưng giờ là lúc ta bẻ mã khóa bí mật… Không
gì có thể chôn vùi mãi …”. Cô lẩm bẩm những lời rời rạc, một mình. Vinh
chú mục hất từng xẻng đất, tự nhủ giờ không phải lúc hỏi gì cô ta. Mọi thứ
sẽ tự có lời giải thích, khi món đồ vật bị vùi sâu dưới đất hiển lộ.

Một tiếng cạch nhẹ, khô và lạnh. Âm thanh của xẻng cuốc kim loại va

vào gỗ.

Không nói một lời, Vinh và Lữ Hòa cùng dừng tay.

Mặt Trăng bỗng tuột ra khỏi mắt lưới của đám cành nhánh khô. Như một

khuôn mặt ma quái bên trên chàng nhạc công và cô gái trẻ, nó nhìn thẳng
xuống hố vuông sâu hoắm.

Nhưng, sững sờ hơn cả, chính là Vinh.

Cậu đã hiểu, thứ mà cô gái chủ nhà tìm kiếm không phải là một đồ vật.

Một thi thể. Một kẻ đã chết đang được cất giấu dưới lớp ván gỗ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.