không phải là một ngợi khen. Nó sẽ dẫn dắt đến một khía cạnh nguy hiểm.
Cậu chỉ vừa kịp nghĩ như thế, câu hỏi cân não đã được cô ta tung ra:
- Giờ thì hãy nói cho tôi biết, lý do thực sự để anh gắng sức nhiều như
thế, trong vụ phiêu lưu này?
- Bất cứ điều gì, một khi tôi đã quyết định thực hiện, tôi luôn thực hiện
đến cùng! – Vinh đáp, bằng câu trả lời kịp đến đúng lúc, mang theo một sự
thật hoàn hảo mà vẫn không hé lộ bí mật nguy hiểm.
Lữ Hòa gật nhẹ. Đôi vai căng thẳng của cô ta bất giác cũng thả lỏng nhẹ
nhàng. Phía sau lưng, bàn tay nắm chặt cán cuốc và xẻng của Vinh duỗi ra
nhè nhẹ. Cậu đã thoát qua cửa kiểm tra tâm lý đầu tiên.
Không chỉ làm những sợi tóc hạt dẻ lóng lánh nổi lên như được kéo từ
thứ kim loại quý, ánh trăng còn viền theo một bên tai rất xinh cùng cái cổ
thanh tú của cô gái trẻ. Vinh hỏi thẳng:
- Thứ cô đang tìm hẳn là một thứ quý giá và cổ xưa?
- Phải, rất quý giá. Nhưng tôi không nghĩ nó cổ xưa! – Những khối cơ
trên gương mặt Lữ Hòa bất giác co lại, giống như một nét mỉm cười.
Thật kỳ quặc mỗi khi cô ta mỉm cười. Nụ cười vừa khơi gợi những liên
tưởng khiếp đảm, nhưng người ta vẫn không thể rời mắt. Bởi ở một lẽ nào
đó, nó cũng khiến gương mặt cô ta thoát ra khỏi vẻ vô cảm và toan tính,
gần như trở nên xinh đẹp và sống động đậc biệt.
Dù vậy, người nhạc công trẻ vẫn không quên mục tiêu:
- Nếu không quý giá hay cần che giấu, vì sao nó bị chôn vùi? Và ai là
người đã làm điều đó?