MÁU HIẾM - Trang 59

nhiên, vài khoảng hõm đột ngột giữa các tầng nhà gây bối rối cho mắt nhìn.
Quan sát từ ngoài, bên trong ngôi nhà hẳn có khá nhiều phòng. Bởi dọc
theo những bức tường trổ rất nhiều cửa sổ kính. Tất cả đều đóng chặt.

Khiết bỗng dừng lại giữa lối đi trải sỏi xám, bất an: “Lạ vậy! Sao chẳng

có bóng dáng ai hết?”. Nguyên nghiêng đầu lắng nghe. Không hoàn toàn
vắng vẻ. Từ cánh cửa chính mở hé, vẳng ra vài tiếng rù rì như một nhóm
người nào đó đang trò chuyện.

“Có ai không?” – Khiết bỗng lên tiếng.

Âm thanh rù rì im bặt.

“Danny!” – Nguyên cất tiếng gọi, khẽ thôi, nhưng không phải không

phảng phất niềm hi vọng.

Những hình vẽ trên hai tấm kính màu chợt chuyển động. Cánh cửa chính

kéo vào từ bên trong. Trên nền tối của căn phòng lớn, Danny hiện ra. Đôi
mắt sâu thẳm và nụ cười thân thuộc. Cậu vẫn mặc chiếc áo pull nhẹ màu
rêu giản dị, như thể cậu biết rõ sẽ có khách đến, và cậu không muốn gây ra
cho cô ấy ấn tượng lạ lẫm, xa cách.

Nguyên rụt rè nhìn vào mắt Danny, mỉm cười.

Họ chỉ không gặp nhau một tuần. Dù cô gái nhỏ luôn nhắc mình không

bao giờ được phép sống theo cảm xúc, dù có những tiết lộ đáng sợ về một
con người khác trong chính Danny, thì sự thật là cô vẫn rất nhớ cậu ấy,
nhiều hơn cô có thể hình dung.

Và lúc này đây, ánh mắt nâu sẫm sâu thẳm của cậu ấy như cũng nói rằng,

cậu ấy đã mong chờ giây phút gặp lại biết bao.

Nhưng, nụ cười khiến khuôn mặt của Nguyên như một ngọn đèn mỏng

manh được thắp sáng từ bên trong đột ngột tắt ngấm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.