- Chúng ta sẽ không nói về vấn đề này nữa! – Lữ Hòa đột ngột cắt
ngang.
Cô dừng hẳn, xoay lại. Mặt đối mặt với Vinh, cô nhấn mạnh từng từ:
- Tôi là ai, không quan trọng. Anh là ai, không quan trọng. Ít nhất vào
thời điểm này. Vì trước mắt, có một vài việc cần kíp hơn. Và anh vẫn cần
đến tôi cũng như nhất định anh phải giúp tôi!
Vinh khẽ gật, chấp thuận. Cô gái đưa cho cậu khối chữ nhật bọc giấy
dầu, có vẻ một quyển sách dày hoặc một tập hồ sơ lưu trữ. Không đợi câu
hỏi, cô giải thích luôn:
- Những tư liệu quan trọng ở trong đây. Kết nối với nó, rất có thể anh và
tôi sẽ giải mã được bản thông điệp khắc trên nắp chiếc hòm. Tôi tin là vậy!
- Sao Lữ Hòa không giữ nó? – Vinh run nhẹ, cảm giác nhận biết bí mật
mình kiếm tìm suốt bao năm qua đang ở rất gần.
- Ai trong chúng ta giữ thứ này cũng đều nguy hiểm! – Lữ Hòa nói
nhanh, hơi lạnh phả ra bao quanh gương mặt nhợt nhạt – Nhưng anh sẽ biết
cách bảo vệ nó tốt hơn tôi. Anh hãy xem và cất giấu nó, đừng để ai biết,
ngay cả tôi. Anh hiểu điều đó không?
- Được, tôi sẽ làm như vậy!
Nếp hằn căng thẳng trên vầng trán cô gái nhỏ mờ đi. Một nụ cười hiện
ra, mờ nhạt, rồi tan biến tức khắc.
Chậm rãi, cậu cầm lấy gói giấy chữ nhật từ Lữ Hòa. Những ngón tay cậu
chạm vào tay cô. Bất giác, cô bước đến một bước, đột ngột vòng tay ôm
chặt cậu. Cậu cũng ôm lấy cô, mạnh và chặt, ghì sát ngực mình. Nghiêng
gương mặt lấm lem và mái tóc hạt dẻ rối tinh trên vai Vinh, cô gái nhỏ thì
thào: