MÁU HIẾM - Trang 75

- Có vài người ở đấy, ban nãy. Nếu cô nói ngôi nhà bỏ hoang, thì ai bên

trong?

- Anh đã nhìn thấy ai?

- Tôi không thấy gì cả! - Vinh phân vân, quyết định không đề cập đến cô

bé ballet – Tuy nhiên tôi nghe thấy giọng nói, Đàn ông. Ít nhất hai người.

- Họ nói gì?

- Tôi không nghe rõ. Nhưng vẻ như họ đang truy tìm một ai đấy…

Cô gái đưa tay gạt một vài cành cây xòa trước lối đi, không nói gì thêm.

Một lúc sau, cô mới ngoảnh lại, khẽ hỏi:

- Tại sao anh không nghĩ rằng lúc đấy tôi cũng đang ở bên trong. Và nếu

có kẻ nào đi lại đúng như anh nói, thì tôi là người gặp nguy hiểm hơn cả?

Vinh im lặng. Hàm ý phiền trách trong câu nói nhẹ nhàng của người

đồng hành thấm vào cậu, với tất cả thất vọng và buồn rầu. Khi theo đuổi
mục tiêu sâu xa nào đó, phải chăng những kẻ như cậu luôn có nguy cơ trở
nên ích kỷ và nhẫn tâm. Cậu quên sạch những người hiện diện xung quanh.
Cậu đã quên đi sự an nguy của họ, các vấn đề liên quan có thể gây thương
tổn cho họ, và xúc cảm bên trong họ. Thậm chí, dần dần, cậu sẽ chạm đến
một mức độ mới, một cách thản nhiên, xem người quanh mình chỉ là các
nấc thang hay công cụ để hoàn tất kế hoạch của riêng mình. Bao giờ cũng
vậy, khi quá tin rằng mình hành động đúng, thì người ta lại liên tiếp gây ra
những sai lầm khác, nặng nề. Nhận ra mình phạm sai lầm, thì đã muộn…

- Tôi xin lỗi! – Người nhạc công lên tiếng, thành thật – Tôi chưa thể xóa

bỏ ngay ý nghĩ, rằng cô là người có nhiều quyền hạn, gần như bất khả xâm
phạm ở ngôi nhà lớn cũng như khu vực chung quanh thuộc về ngôi nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.