MÁU THỜI GIAN - Trang 115

Jeremy tin mình nghe được từ cuối cùng, vì bà ta phát âm từ đó sau khi

ngừng một lúc, gần như là mấp máy, nỗi sợ hãi gắn chặt vào vòm họng:
‘Ghûl.’

Ghûl?” Azim nhắc lại, ngạc nhiên.
Chẳng mấy chốc họ đã nhã nhặn, nhưng kiên quyết, tiễn hai người ra

cửa. Khi chuẩn bị bước ra, Jeremy bảo Azim:

“Nói với họ rằng đây là để cảm ơn họ đã hợp tác.”
“Gì cơ?”
Jeremy đưa vài bảng Ai Cập cho bà chủ nhà. Thám tử người Anh nhận

thấy một ánh ngập ngừng trong đôi mắt đẫm nước của người phụ nữ,
nhưng rồi bản năng người mẹ trỗi dậy và bà ta nhanh chóng cầm tiền.

Một lúc sau, hai điều tra viên đi ngược một con phố hôi thối để quay về ô

tô.

“Anh biết được những gì rồi?” Jeremy hỏi.
“Tôi đặt những câu hỏi thông thường, những câu đã được hỏi ngay từ

đầu cuộc điều tra, và câu trả lời vẫn vậy: không có chi tiết gì đặc biệt trong
những ngày trước khi đứa bé mất tích, không có người lạ lảng vảng quanh
nhà họ, không có gì kiểu như vậy. Tôi đã hỏi kỹ về một người đàn ông da
đen, nhưng họ không biết gì cả. Con trai họ vốn ngoan ngoãn và không có
lý do gì để đi theo một kẻ lạ mặt. Cái đêm bị giết, lẽ ra nó phải ở trong
phòng cùng các anh em nó. Nó ra khỏi nhà khi mọi người đã ngủ, không
khó khăn gì, đó là một ngôi nhà rất cũ, ta có thể ra vào mà không gây tiếng
động.”

“Tôi thấy anh đã hỏi cả bà mẹ, bà ta nói gì?”
“À thì… Thật ra cũng không có gì. Bà ta tâm sự quá nhiều với mấy bà

hàng xóm, mấy bà này thay phiên nhau đến bên giường bà ta kể từ khi
thằng bé chết. Rồi họ ngồi lê đôi mách. Nói vậy có phải không nhỉ? Mấy bà
ấy ngồi lê đôi mách? Nói thế đúng chứ?”

“Đúng vậy, Azim ạ,” Jeremy trả lời, có phần bực mình vì sự sai lạc trong

câu chuyện của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.