MÁU THỜI GIAN - Trang 147

đi ra Đỉnh để khám phá nội dung đích thực của bức thư.”

Joe gật đầu.
“Thật độc đáo. Và cô còn đủ sáng suốt để đi đến tận cùng, thật đáng

khâm phục.”

“Tôi chỉ có việc đó để làm thôi mà.”
Lời đáp của cô rơi xuống như một lưỡi dao máy chém chẻ phăng không

khí. Họ cùng im lặng một phút. Cuối cùng Marion đặt chén trà xuống và
đứng dậy.

“Xin cảm ơn ông vì tất cả.”
“Nếu tôi được phép dịch nghĩa câu nói này của cô thì sẽ là: chào mừng

cô đến đây, trong nhà của tôi. Giờ thì cô biết tôi ở đâu rồi, hãy qua thăm tôi
nhé.”

Marion chào ông rồi bước ra giữa làn gió lạnh đang thổi rít trên Phố Lớn.

Cô xuôi theo con đường lát đá xuống tận cái cầu thang nhỏ chạy quanh nhà
thờ giáo khu, men theo nghĩa địa đến tận cửa nhà. Trên đường đi, cô nghĩ
đến Joe. Đến dáng dấp dễ chịu, khuôn mặt tươi cười, tự tin và tuổi tác của
ông. Cô không thể hiểu tại sao ông lại tử tế với cô đến vậy. Ít ra ông cũng
đã tám mươi, dù có vẻ trẻ hơn hẳn ba mươi tuổi trong thân hình được giữ
gìn rất tốt.

Cô đặt áo khoác ở tiền sảnh và bật đèn phòng khách. Cô mất chưa đầy

năm giây để phát hiện ra nó. Nó ngự ở đó như một sự xúc phạm đến cõi
riêng tư của cô.

Một phong bì lớn đặt trên ghế xô pha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.