MÁU THỜI GIAN - Trang 148

21

Vẫn loại giấy giống bức thư thứ nhất. Lần này, không có câu đố nào hết.

Cũng không có trò chơi. Chỉ duy nhất một lời đề nghị. Gần như một lời
cảnh báo.

‘Vì cô là người đầu tiên đến thăm chúng tôi sau một thời gian dài, tôi đã

muốn chơi đùa với cô. Tôi ngạc nhiên nhận ra rằng cô đã đặt tay lên một
thứ thuộc về tôi. Điều này không hề được dự kiến trong trò chơi nho nhỏ
của chúng ta, một trò chơi chỉ nhằm mục đích giải trí cho hai ta trên cái
tảng đá khổng lồ quá tĩnh lặng này. Nhưng vừa bắt đầu, trò chơi đã kết
thúc. Vì khi chiếm hữu một thứ thuộc về tôi, cô đã làm mếch lòng tôi. Tôi
biết là cô không muốn vậy, cho nên tôi cũng có ý bỏ qua mọi chuyện ngay
từ bây giờ. Với điều kiện tiên quyết là cô trả lại tài sản của tôi cho tôi. Hãy
đặt nó tối nay ở nơi cô đã tìm thấy bức thư chào mừng, tại tháp Gabriel. Và
chúng ta sẽ xong nợ. Hy vọng được là bạn của cô, khi hiểu lầm này được
giải quyết xong.’

Không nghi ngờ gì nữa, tài sản được nói đến chính là cuốn nhật ký. Kể

từ khi tới đây cô không chiếm hữu vật nào khác cả.

Cô quay lại chỗ cái áo khoác và lôi quyển nhật ký ra khỏi túi áo. Cảm

giác lành lạnh khi sờ vào cái bìa da đã rạn. Truyện kể của Arthur Gordon
Pym,
nhan đề bằng nét chữ cổ thếp vàng. Dần dần, nó trở nên còn kỳ lạ hơn
cả truyện của Poe.

Và những sự kỳ quái trong nội dung của nó đã ảnh hưởng trở lại thực tế,

Marion nhận định. Giống như cuốn sách mà nhân vật chính trong tiểu
thuyết Chuyện dài bất tận của Ende tìm thấy. Ai chưa từng mơ được sở hữu
một cuốn sách thật sự mở ra một thế giới khác?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.