MÁU THỜI GIAN - Trang 15

Mùi iốt mang lại chỉ dẫn đầu tiên cho Marion, nhưng đêm xuống quá

nhanh khiến cô không kịp nhận ra những điểm mốc của khung cảnh. Cô
ngả đầu vào miếng đệm ghế phía sau, kéo kính xe lên và tạm hài lòng với
việc dõi theo vài điểm sáng thưa thớt. Tương lai của cô lúc này chỉ còn là
một tiếng gầm trong đêm đen, một mối ngờ vực đang di chuyển với tốc độ
một trăm ba mươi ki lô mét một giờ, lao đến một nơi xa lạ.

Cô mở mắt ra khi chiếc xe leo lên một con đường heo hút, hai bên không

có gì khác ngoài cõi hư không. Marion chợt nhận ra họ sắp đến nơi nên cô
áp mình vào cửa kính, như một đứa trẻ sốt ruột và không mấy yên tâm.
Chiếc xe đi chậm lại và rẽ trái trước khi dừng lại sát một bức tường cao
bằng đá.

Vị khách ngồi ghế trước ra khỏi xe ngay lập tức và đến mở cửa cho cô

bước ra. Đờ người sau chuyến đi, Marion khó nhọc duỗi đôi chân dài. Cô
từ từ đứng dậy, đờ đẫn vì buồn ngủ. Họ đang ở dưới chân một ngọn đồi dốc
đứng. Những công trình cổ trồi ra khỏi bờ dốc tạo nên một quần thể pháo
đài và nhà ở xứng đáng với một bộ phim thời Trung cổ.

Rồi mặt trăng xuyên qua những đám mây thấp, chĩa cái đèn chiếu màu

bạc lên đỉnh đồi. Và từ trong đêm tối nổi lên một cái tháp khổng lồ, chế
ngự toàn vịnh, móng của nó đè nghiến mọi tham vọng kiến trúc trải dài
suốt nhiều cây số quanh đó.

Marion nhắm mắt lại, thở dài. Sau lưng cô, một trong số những người

đàn ông vừa đặt hai cái va li của cô xuống đất.

Cô đã đến nơi sẽ là chỗ tạm lánh của cô trong nhiều tuần tới, có thể là

trong nhiều tháng tới - Mont-Saint-Michel.

Cũng chớp nhoáng như khi nó hiện ra, đỉnh núi chìm vào bóng tối khi

mặt trăng cuộn mình trong tấm lưới đêm, tựa một con côn trùng trườn đi để
trốn con vật săn mồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.