MÁU THỜI GIAN - Trang 152

“Tôi sẽ không điều động ba chục người vào ban đêm trong vòng một hai

tuần với lý do là một kẻ sầu muộn mất ngủ nghĩ mình đã nhìn thấy con quái
vật thời thơ ấu của ông ta đi qua dưới cửa sổ. Chúng ta có việc khác quan
trọng hơn phải làm.”

“Ví dụ như?”
“Sáng mai, chúng ta có hẹn tại quỹ Keoraz, để gặp ông giám đốc.”
Azim vẫn im lặng, nghiền ngẫm nỗi thất vọng.
“Tại sao ngài lại biết quỹ này?” Cuối cùng anh hỏi.
Jeremy vừa nở nụ cười thỏa hiệp vừa dùng một mẩu bánh mì vét nước

xốt trong đĩa. Azim có cảm giác đồng nghiệp người Anh đã chờ đợi câu hỏi
này ngay từ đầu bữa. Jeremy thong thả nhai xong, đẩy cái đĩa ra rồi nhẹ
nhàng nói:

“Nhờ một người đàn bà, anh bạn ạ.”
Azim định đưa cốc nước lên miệng, nhưng chợt dừng lại, tay đặt lên

chân cốc bằng pha lê.

“Trước đây tôi đã phải lòng một người phụ nữ bây giờ là vợ của nhà

Mạnh Thường Quân đã dựng nên cái quỹ đó.”

“Ngài Keoraz ư?”
Jeremy vừa nghịch cái khăn ăn vừa nói. Khi nghe tên nhà Mạnh Thường

Quân, Azim thấy anh bạn đồng nghiệp siết chặt cái khăn đến mức các khớp
tay trắng bệch ra.

“Chính ông ta. Ông ta nắm hầu bao, ông ta bơm tiền cho két của quỹ,

nhưng còn một ông giám đốc nữa, là ngài Humphreys.”

“Và ngài vẫn giữ liên hệ với người phụ nữ đó?”
“Nếu ta có thể gọi đó là một mối liên hệ. Nhưng tôi biết quỹ này vì

Jezabel từng làm tình nguyện viên cho nó, và tôi phải thú thực rằng, vì cô
ấy, tôi cũng có tham gia vào.”

“Ngài ư?”
Hình ảnh thám tử Matheson đơn độc và trầm lặng mà ai cũng biết không

ăn nhập với một Jeremy si tình và tình nguyện chăm sóc những đứa trẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.