MÁU THỜI GIAN - Trang 153

nghèo khổ sống ở Cairo.

“Phải… Việc đó kéo dài trong vòng vài tháng vào dịp thu đông năm

1926, rồi chúng tôi chia tay.”

Anh nói bằng giọng nhỏ hơn, dáng vẻ ít tự tin hơn, anh cúi người về phía

trước, một khuỷu tay tì lên bàn.

“Ngài chia tay người phụ nữ đó từ bao giờ?” Azim hỏi.
“Tháng Giêng năm ngoái, hơn một năm rồi. Cô ấy gặp chồng vào đêm

giao thừa, tại một buổi tiệc do vị Mạnh Thường Quân tổ chức cho các tình
nguyện viên của quỹ.”

“Ngài cũng ở đó chứ?”
Jeremy khẳng định bằng một cái nháy mắt.
Azim mím môi trả lời.
“Dù sao thì đó cũng là một sự trùng hợp có ích cho chúng ta,” anh chàng

thấp bé nhận xét.

“Cộng đồng người Anh ở Cairo xét cho cùng cũng không đến nỗi rộng

lớn như ta tưởng, rõ ràng là vào lúc này hay lúc khác, ta sẽ phải tiến hành
điều tra những người ta quen. Tôi không coi đó là một sự trùng hợp, chỉ là
một ‘tiền định khả dự’. À mà, chúc mừng anh đã tìm ra danh tính đứa trẻ,
tôi vừa biết tin này khi ghé qua văn phòng.”

“Tôi đã đến gặp gia đình chúng để báo tin. Dù sao quỹ đó cũng là điểm

chung của các nạn nhân, về việc này thì không còn nghi ngờ gì nữa.”

Jeremy đưa tay lên vuốt mặt. Nét mặt anh căng thẳng. Khi người phục vụ

bàn đi qua chỗ họ, anh gọi anh ta và bảo mang thêm rượu vang.

“Tôi có thể nhờ anh một việc được không, Azim? Từ giờ đến sáng mai,

ta sẽ không nói gì về tất cả những việc này nữa nhé, tôi sẽ rất biết ơn anh.”

Azim nhận lời đề nghị như một cú roi quất. Đó là nhiệm vụ của họ, và

Jeremy đã ý nhị yêu cầu được điều tra vụ này. Sự xuất hiện của cô nàng
Jezabel trong quá trình điều tra hẳn phải dính dáng đến sự khó ở bất ngờ
này, Azim có thể khẳng định điều đó.

“Nếu ngài muốn vậy,” anh trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.