MÁU THỜI GIAN - Trang 208

được chăm sóc hoàn hảo. Lên đến trên cao, Jeremy dừng lại vì sững sờ. Hai
mươi mét cuối cùng chạy trên một mặt nền lát đá hoa cương màu đen, hai
bên sườn trồng sung Ai Cập mạ bạc và vàng, cùng hai bể nước rất dài đổ
đầy thủy ngân phản chiếu dải Ngân hà cực kỳ rõ nét. Những ngọn nến được
thắp cách nhau năm bước chân để làm nổi rõ vẻ hào nhoáng của hàng hiên.
Bên cạnh đám lá làm bằng bạc và vàng là những chiếc chuông cùng chất
liệu treo lủng lẳng trên cành, nhạy đến mức rung rinh theo cả bước chân
các khách mời.

Jeremy nhón chân đi qua cảnh trí phi thường đó, ngạc nhiên trước vẻ

nhịp nhàng của bước chân mình trên sàn. Người gác cổng vẫn đi trước anh,
làm đám lá kim loại rít lên khi ông ta bước qua.

Keoraz xuất hiện cuối đường, đi ra từ tiền sảnh và đứng đợi giữa hai

hàng cột trên bậc tam cấp.

“Anh Matheson! Anh thấy khu vườn nhỏ theo kiểu Lưỡng Hà của tôi thế

nào?”

“Sạch sẽ.”
Keoraz, hẳn đang mong đợi những lời nhận xét choáng ngợp theo thói

thường, sững lại một giây.

“Và rất rực rỡ,” Jeremy nói thêm.
“Tôi phải thú nhận mình không phải tác giả… Tôi cho xây theo mẫu khu

vườn của Khumarawayh, một thủ lĩnh Hồi giáo vào triều đại Tulun, anh
biết chứ?”

“Không hề.”
“Cuối thế kỷ thứ 9. Cần phải quan tâm đến lịch sử, thám tử ạ, đó là nền

tảng của tương lai chúng ta.”

‘Hơn nữa, ông ta còn am hiểu lịch sử, và rất có thể cả những truyền

thuyết Ai Cập!’ Jeremy nhận xét, khó lòng che giấu một cái nhếch mép hài
lòng. Ông ta ngày càng tương thích với hình mẫu lý tưởng. Keoraz có kiến
thức cho phép che giấu tội ác của mình bằng một dàn cảnh gợi nhắc sự tồn
tại của con ghûl trứ danh kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.