MÁU THỜI GIAN - Trang 211

Jeremy vừa lấy một điếu thuốc lá từ trong bao và châm lửa vừa từ tốn

giải thích:

“Tôi không tìm cách gây phiền hà cho ông, thưa ông, tôi chỉ làm việc của

mình. Nếu tôi không làm, người ta có thể lợi dụng sai lầm này trong phiên
tòa để giải tội cho thủ phạm.”

Anh lấy giọng cao hơn nói thêm:
“‘Làm sao anh có thể loại bỏ bất kỳ ai, thám tử Matheson, trong khi anh

thậm chí còn không tra hỏi tất cả những người chủ chốt?’ Câu đó sẽ gây bất
lợi cho việc buộc tội của chúng ta khi được nói ra từ miệng các luật sư.”

Keoraz uống một hơi hết nửa ly sâm banh còn lại.
“Rất hay, vậy thì tiếp tục đi, anh muốn biết gì nào?”
Jeremy quan sát ông ta, tìm cách chọc thủng cái vỏ bọc thương nhân kia,

để dò xét trạng thái tinh thần thật sự. Không có gì lộ ra ngoài cả. Không gì
ngoài vẻ nhẵn nhụi, thể hiện qua đường rẽ ngôi hoàn hảo. Ông ta lạnh lùng
hệt một con thằn lằn.

“Tôi đánh giá cao việc này,” cuối cùng viên thám tử nói. “Để bắt đầu thì,

ban đêm ông thường ở đâu?”

Thích thú trước câu hỏi, Keoraz đặt một tay lên tay vợ.
“Tại đây, nhà tôi. Và đôi khi tại Mena House, ở Giza.”
“Ông ngủ một mình ư?”
“Câu hỏi này thuộc loại gì đây?”
“Xin ông hãy trả lời.”
Jezabel nói thay:
“Anh biết em mà, Jeremy, lẽ ra anh phải biết mới đúng chứ.”
Jeremy vừa chịu đựng ẩn ý đó vừa cấm trí tưởng tượng của mình trỗi

dậy.

“Ông nhà mới là người tôi muốn nghe trả lời,” anh đáp lại.
“Không,” Keoraz khẳng định,. “tôi không ngủ một mình, Jezabel luôn ở

cùng tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.