MÁU THỜI GIAN - Trang 49

Luồng sáng lặng lẽ trồi lên, chiếu thẳng vào mặt Marion. Cô thụt lùi một

bước, giơ tay lên che mắt.

“Này!” Cô phản đối.
Không có phản ứng gì phía đối diện.
Marion chỉ kịp nhận ra kẻ lạ cao hơn cô rất nhiều, và rất vạm vỡ.
“Anh không định hạ cái đèn của anh xuống à!” Cô thốt lên. “Anh làm tôi

lóa mắt đấy.”

Cô không nhìn thấy anh ta nữa, nhưng nghe thấy tiếng anh ta di chuyển.

Đôi giày của anh ta kêu xào xạo trên đá lát đường.

“Này, tôi đang nói với anh đấy!”
Ngọn đèn phụt tắt.
“Tôi không biết cô, cô là ai?” Người đàn ông nói bằng giọng miền Bắc.
“Gì cơ? Anh đùa đấy à? Anh mới là người quấy rầy tôi với ngọn đèn của

anh!”

“Đây là công việc của tôi, cô ạ. Tôi là người gác Đỉnh. Thế còn cô?”
Marion bớt căng thẳng một chút. Cô nhận ra một áp lực nặng hơn cô

tưởng vừa rời khỏi lưng mình.

“Tôi là… khách mời của các thầy và các xơ để…”
“Tôi cũng tự nhủ thế. Cô ở cùng dòng tu. Đó là điều tôi nghĩ khi trông cô

không quen lắm. Gaël, thầy Gaël, đã báo trước với tôi là họ sẽ đón một phụ
nữ ở ẩn trong mùa đông này. Thứ lỗi cho tôi nếu đã làm cô sợ.”

Marion tức tối khi người ta có thể nói là cô sẽ ở đây suốt mùa đông.
“Thôi được rồi, không nói chuyện đó nữa,” cô nhấn mạnh. “Tôi tên là

Marion.”

“Còn tôi là Ludwig.”
Anh ta chĩa cái đèn vào mặt, từ dưới lên, rồi bật nó để lộ diện.
“Như thế này, từ giờ trở đi cô sẽ nhận ra tôi,” anh ta cười khúc khích.
Anh ta quả thật rất cao, phải đến một mét chín, hơi mập, má tròn, một

vòng ria bao quanh miệng. Đôi mắt anh ta cũng đen tuyền như mái tóc cắt
ngắn. Tầm ba mươi tuổi, Marion nhận định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.