MÁU THỜI GIAN - Trang 64

“Hẳn thằng bé thấy khó khăn lắm khi phải sống ở đây, cô lập với đất

liền, bạn bè.”

“Greg là một kẻ cô độc, nhưng đúng là đây không phải thiên đường.

Sớm muộn gì nó cũng lên đất liền sống thôi.”

“Tại sao ở đây lại không phải là thiên đường? Chị nói về Đỉnh cứ như về

một hòn đảo ấy!”

“Đây chính là một hòn đảo, ít ra là trong tâm trí người dân nơi này. Em

sẽ tự nhận thấy thôi, tinh thần dân đảo thực thụ đấy! Trợ giúp lẫn nhau,
hứng chịu đau đớn, và nếu cần, biết giữ bí mật, một bí mật không được
phép thoát ra khỏi Đỉnh.”

Marion nhìn sâu vào mắt người đối diện.
“Tại sao chị lại nói vậy?”
Béatrice nhún vai.
“Vì đúng là như thế. Người ta nói rằng dân đảo sống ngoài lề lục địa,

rằng đó là một cuộc sống đặc biệt, và quả thực là vậy. Thêm nữa, ở đây nhỏ
xíu, bọn chị chỉ có một dúm mà khách du lịch lại rất đông, thử tưởng tượng
những người sống ở Jersey mà xem!”

“Chị nói cứ như thể chị đã từng trải qua rồi ấy. Em có nhầm không?”
Béatrice nhăn mặt.
“Chị đã lớn lên ở Belle-Ile. Tin chị đi, đó là một trạng thái tinh thần.”
Béatrice rời bàn ăn trong bếp để bật đèn trần.
“Em không ăn với dòng tu tối nay sao?” Chị hỏi.
“Không, thầy Damien giải thích với em rằng thứ Hai là ngày Hoang

mạc, chỉ có ông ấy làm việc như một ngoại lệ, còn tất cả những người khác
đều không rời khỏi phòng riêng.”

“Cuộc sống gì mà kỳ cục!”
“Ấy thế mà, từ khi em ở đây, họ có cố gắng rồi đấy nhé, nhất là trong các

bữa ăn, thường thì họ ăn trong im lặng hoặc vừa ăn vừa đọc Kinh
Thánh…”

Marion vỗ tay vào cuốn sách bìa đen làm nó kêu đánh bốp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.