MÁU THỜI GIAN - Trang 76

Có chứ. Cho mình. Cho cái đầu mình. Để được yên tâm ngủ.
Và làm thế cũng chẳng hại ai.
Tối hôm đó, Marion hầu như không ăn gì, cô dành phần lớn thời gian

rình cái cửa từ ghế xô pha, xem ti vi một cách lơ đãng.

Đầu óc cô thường xuyên nghĩ đến cuốn nhật ký của Jeremy Matheson.

Anh ta có một cách rất riêng để nói về đời mình, để miêu tả địa điểm nơi
anh ta sống, cái toa tàu xưa kia xa hoa, bề bộn. Anh ta tự giới thiệu mình là
một người đàn ông đẹp trai, không chút khiêm nhường, và thổ lộ nỗi sầu
muộn trong lòng hoàn toàn không chút xấu hổ khiến Marion ngạc nhiên.
Việc lựa chọn từ ngữ chính là mấu chốt, điều đó lộ rõ ra khi đọc, Jeremy
Matheson đã dành thời gian để soạn thảo cuốn nhật ký của mình. Và, như
anh ta cũng đã tự thú nhận, ta nhanh chóng nhận ra không hề có thái độ tôn
vinh bản thân trong cuốn nhật ký, mà chỉ là mong muốn để lại dấu vết về
một thảm kịch đã xuất hiện ngay từ những trang đầu.

Nỗi hào hứng muốn đọc tiếp của Marion bị kìm lại bởi phát hiện lúc

chập tối. Cô không còn cảm thấy tâm trạng thích hợp nữa.

Giờ thì nó quay trở lại.
Sự tò mò. Jeremy Matheson là ai đằng sau lời giới thiệu đó? Anh ta có

thể thuộc típ người nào? Và tại sao lại có câu chuyện u ám về trẻ con này,
nơi anh ta thú nhận đã khóc trước danh sách các nạn nhân?

Marion đi lấy cuốn sách bìa đen.
Cô mở chai rượu gin, rót cho mình một cốc rượu pha với nước cam rồi

ngồi lún sâu vào ghế xô pha.

Ngôi làng chìm vào giấc ngủ dưới mắt cô, phía sau cửa kính lớn. Cô giở

những trang đầu, nơi lúc trước cô đã dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.