MÁY ẢNH MA ÁM - Trang 11

"Thôi được rồi, được rồi. Câu chuyện kỳ tích của cậu chúng tôi

đã nghe cả hơn hai trăm lần rồi. Tôi đang nghĩ thật ra khúc gỗ này
cũng rất đặc sắc đấy chứ. Tôi sẽ để nó trong phòng mình”.

Khương Phượng cười ẩn ý.

"Thế nào? Định biến thành tượng thần đấy hả? Biết đâu

đấy lại là thần tài". Nói xong anh ta lấy cái tượng gỗ đưa cho
Vương Nhuệ. Anh ta đỡ lấy mà không hề nghĩ đó là cố ý. Khương
Phượng cười lớn, dúi bức tượng vào lòng Vương Nhuệ.

"Mang đi mà thắp hương!"

Sau một hồi òm tỏi, cả đám giải tán. Tôi ở trên ban công một lúc,

nghĩ lại ánh mắt của pho tượng lúc trước. Một cảm giác ngẫu nhiên
thấy mình không hề hoang tưởng. Tại sao lại bỏ người gỗ nhốt lại,
khóa lại. Tôi càng nghĩ càng thấy chủ nhà này đích thị là một người
kì dị. Định thần rồi, tôi xem xét lại cái tủ sách. Nhìn vào thật không
như những gì tôi nghĩ. Cái giá sách này có rất nhiều hốc vách ngăn
nhỏ. Nếu như không mở nốt cánh cửa còn lại thì cũng chẳng chứa
được nhiều đồ. Tôi thấy một chiếc bể cá khá to bên trong. Biết
là mình lại lãng phí thời gian và sức lực vào việc vô bổ. Nhưng tôi lại
nghĩ hay cứ nhét cái bể cá này vào dưới gương vậy. Đi khỏi ban công
tôi gặp Khương Phượng kéo theo Vương Nhuệ.

"Cái gương to thế này mà để trên ban công thì thật là lãng phí!”.

Khương Phượng gật gù.

"Thế thì kê vào phòng khách ban ngày chúng ta có thể cùng

ngắm vuốt"

"Nhưng mà cũng đừng để ở đối diện cửa phòng tôi đấy nhé!"

Vương Nhuệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.