MÁY ẢNH MA ÁM - Trang 120

Vợ của Trương Chí nghe thấy cuộc trò chuyện của anh em cũng

tham gia góp vui: "Hà… ha… Đại Chí là con người thô lỗ hay quên
thế đấy mọi người đừng để ý, lần sau mọi người mà muốn ăn thịt
thì cứ đến đây, cứ tha hồ mà lấy, bảo đảm thịt tươi".

"Vâng ạ! Vâng ạ!” Các em nếu có thì giờ thì ghé qua đây ngồi

chơi”. Trương Chí cũng nói theo.

Cũng hợp ý với chúng tôi vì chúng tôi cũng định nấu cơm ở nhà

thế nên có người hàng xóm bán thịt nhiệt tình này cũng thật tiện.
Chúng tôi vội vàng cám ơn: "Vâng cám ơn, từ giờ về sau còn làm
phiền anh chị nhiều, thôi hai người làm việc đi ạ, bọn em cũng phải
về rồi".

Chào tạm biệt hai người đó xong, chúng tôi nhanh chóng về đến

trước cửa. Không biết làm sao mà càng về đến gần nhà thì chúng
tôi càng cảm thấy mệt mỏi, thậm chí ngay cả sức lực để cầm chìa
khoá mở cửa cũng không còn, xem ra ngày mai nhất quyết phải
mua đèn pin vì ánh sáng không đủ để nhìn thấy gì mà mở cửa. Cùng
lúc chúng tôi tìm chìa khoá thì đột nhiên phát hiện trên cửa dán một
tờ giấy trắng. Đêm hôm, tối om như mực thế này trên cửa ra vào
lại dán tờ giấy trắng thực sự rất dễ nhận ra. Chúng tôi được ánh
sáng lờ mờ của ánh trăng cố đọc những nét chữ trên đó, chỉ thấy
được viết kín cả tờ giấy là hàng ký tự màu đỏ sẫm, cũng không biết
nó mang ý nghĩa gì. Chúng tôi chỉ hiểu được hàng chữ cuối cùng
dùng bút lông viết và cũng là những màu đỏ sẫm đó: "Gấp gấp
như quân lệnh". Lưu Tịnh cảm thấy nghi hoặc: Đây là gì vậy?. Đây là
lá bùa và ở trên viết những câu thần chú. ờ, xem ra Triệu Lệ đúng là
kiến thức phong phú, gì cũng hiểu.

"Bà chủ nhà tại sao lại dán cái này trước cửa chứ?". Tôi một mặt

vừa mở cửa mặt khác tự nhủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.