MÁY ẢNH MA ÁM - Trang 131

đang muốn sống thử mấy ngày chẳng phải suy nghĩ và làm bất cứ
thứ gì xem. "

"Thôi tùy cậu, vì dù sao chúng mình cũng đã mua sẵn vé về rồi,

vả lại ngày đêm chỉ mong mỏi về nhà. Cậu ở đây một mình bảo trọng
nhớ".

Sáng sớm hôm sau, hai người bạn của tôi mỗi người một túi, một

ba lô xuất phát. Gần đến lúc đi Triệu Lệ cầm lấy tay tôi: "Cậu ở
nhà nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng có tự mình doạ mình nhé".

Lưu Tịnh cũng nói vài ba câu: "Buổi tối cậu đừng ngủ muộn quá,

mà nhớ phải khoá chặt cửa ra vào và các cửa sổ, nhớ chưa?".

"ừ, thôi các cậu yên tâm đi mình tự biết lo cho bản thân mà".

"Cậu nói lại những điều mình vừa dặn cậu lần nữa xem nào?"

Lưu Tịnh cười nói: Hoá ra Lưu Tịnh đang bắt chước lại giọng của
thím Đoạn, cậu này rất thích đùa. Tôi cũng vừa cười vừa đùa: "Mình
sẽ ngủ sớm, rồi sẽ khoá chặt cửa, yên tâm đi, thím Lưu ạ!"

Thực ra lý do lớn nhất mà tôi quyết định không về nhà đón

Tết là do tiền không còn đủ để mua vé xe nữa. Nếu xin gia đình thì
sợ mọi người bảo tôi tiêu nhiều tiền quá, nếu đi mượn tiền bạn
học thì tôi lại càng không dám, thêm nữa đường đi xa xôi, thôi thà
không về nữa.

Tôi tiễn mọi người qua hết ngọn đồi này. Nghĩ đến con đường

quay trở lại lại phải vòng qua đồi cỏ thì mới về đến nhà được,
sống ở đây mấy tháng trời thế mà chưa lần nào lên đến ngọn
của đồi cỏ, tôi đi xuyên qua rừng tre, ánh nắng chiếu xuyên qua.
Đám lá làm hiện lên trên mặt đất và, nốt chấm sáng. Không có
đường nào lên núi, xem ra chẳng có mấy ai lên trên này cả, đất trên
núi càng lên cao càng mềm xốp. Lên gần đến ngọn đồi nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.